Phương Châu Hoa từ nơi làm bánh đi ra chuẩn bị đóng cửa tiệm đi về thì bỗng thấy có một bóng đen xuất hiện, chưa nhìn rõ là ai nhưng khi thấy bóng đen đó khóa cửa tiệm lại thì cô sợ hãi há miệng muốn hét lên, tiếng hét còn chưa kịp thốt ra đã bị một bàn tay to lớn chặn lại.
Một giọng nói khàn đặc vô cùng quen thuộc truyền vào tai của Phương Châu Hoa: “Đừng hét, là tôi.”
“Sao anh lại ở đây? Anh dọa tôi chết khiếp đấy.” Bà chủ Phương vừa nghe giọng nói liền biết là ai, cô gạt mạnh tay của Cố Ngạn Thanh ra rồi hỏi.
“Có người muốn giết tôi, tôi không còn đường để chạy nên mới xông vào đây.” Cố Ngạn Thanh ôm vết thương trên cánh tay cố chịu đau đớn trả lời.
Nghe anh nói lúc này Phương Châu Hoa mới để ý đến vết thương trên cánh tay của Cố Ngạn Thanh, cô cuống quýt, kinh sợ hỏi: “Anh bị người ta đuổi giết? Là ai muốn giết anh? Để tôi báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát cũng vô dụng thôi không bắt được kẻ đó đâu.” Cố tiểu thiếu gia không nhanh không chậm nói, anh mím môi chịu đựng cơn đau kéo tay Phương Châu Hoa vào bên trong một căn phòng tránh cho tên thợ săn đó phát hiện anh đang lẩn trốn ở đây.
Vừa vào trong, Cố Ngạn Thanh đã bảo: “Cô giúp tôi lấy viên đạn ra đi.”
“Anh nói sao? Anh bảo tôi lấy viên đạn ra cho anh? Anh có bị điên không vậy? Anh muốn lấy viên đạn ra thì nên đến bệnh viện, tôi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-la-ma-ca-rong/3389952/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.