Sau giấc ngủ say vì cả ngày bận rộn, Hạ Nhiên Y giật mình tỉnh dậy, đối diện ngay trước mặt là Giang Dụ Thần đang mỉm cười chăm chú nhìn cô.
Hạ Nhiên Y bày ra vẻ mặt vô tội, thành thật khai báo chuyện quan trọng: "Em vẫn chưa nấu cơm"
Giang Dụ Thần cong môi cười, cưng chiều nói: "Anh lãnh tiền vé số rồi, chúng ta ra ngoài ăn mừng"
"Lãng phí, để tiền giúp bọn trẻ trong cô nhi viện còn hay hơn"
"Bốn năm học phí của em còn không tiếc lại tiếc ba mươi triệu này. Em không cần lo, anh sẽ giúp bọn trẻ với việc thiết thực hơn, còn số tiền này là để nuôi em qua ngày"
Hạ Nhiên Y bật cười mãn nguyện, chợt cảm thấy cuộc sống có Giang Dụ Thần liền trở nên dễ dàng.
Tắm rửa thay quần áo, Hạ Nhiên Y cùng Giang Dụ Thần ra đầu đường ăn tối, chỉ là một quán bình dân bên vỉa hè, không sang trọng, không đắt tiền nhưng ăn cùng nhau lại vô cùng ngon miệng.
Trong lúc ăn, Hạ Nhiên Y sực nhớ chuyện qua trọng liền kể lại: "Phải rồi, lúc sáng mẹ có gọi hỏi tình hình thế nào, nghe giọng bà ấy có lẽ rất lo, em định cuối..."
"Dừng!" Giang Dụ Thần bất mãn cắt ngang lời Hạ Nhiên Y, cứng rắn quở trách: "Em định cuối tuần về nhà với mẹ em rồi bỏ anh một mình đúng không? Không chấp nhận!"
"Em chỉ ngủ lại tối thứ bảy thôi, đợi khi nào mẹ em quen việc em ở xa rồi sẽ không về nữa"
Giang Dụ Thần không nói năng, biểu tình hoàn toàn phản đối. Hạ Nhiên Y khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-phai-anh-trai-toi/1347463/chuong-52.html