Đợi qua vài hôm sự việc lắng xuống Giang Dụ Thần mới quyết định trở về xử lý phần còn lại, tất cả đã được an bày từ trước và theo đúng như kế hoạch của anh, hai năm anh bỏ ra xem như không hề bị lãng phí một cách vô nghĩa.
Về lại thành phố, Giang Dụ Thần chỉ đưa Hạ Nhiên Y đến trước cổng, vào gặp Giang Dụ Minh mắc công lại phải ngồi xuống giải thích, đợi xử lý xong xuôi thì sẽ rõ.
Xe dừng lại, Hạ Nhiên Y tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Giang Dụ Thần bỗng hắng giọng, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. Hạ Nhiên Y liếc sơ qua biểu tình của anh cũng đoán được ý định, cô nhịn cười vờ không hiểu nói: “Em vào nhà đây, lái xe cẩn thận”
Hạ Nhiên Y vừa xoay người chạm tay vào thanh mở cửa, phía sau lưng liền truyền đến hai tiếng ho đứt quãng cố ý một cách lộ liễu, cô buồn cười quay lại nhìn anh.
“Sao vậy? Bị cảm rồi à? Nhớ ghé mua thuốc uống, đừng để trở nặng”
Biểu cảm Giang Dụ Thần tức giận dồn nén, qua vài giây không nhịn được bộc phát trách móc: “Em không thấy mình quá đáng sao, anh làm tài xế đưa em về, em nói vào nhà là vào, không thèm thể hiện chút lòng biết ơn”
“À... Nhưng em không có tiền, anh ghi sổ đi, lần sau em trả một lượt”
Không rõ Hạ Nhiên Y cố tình hay thực sự không biết, cô vừa bật chốt cửa Giang Dụ Thần liền kích động gằn giọng đe dọa: “Con ** nó, em thử bước xuống xe coi anh có chơi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-phai-anh-trai-toi/1347456/chuong-45.html