Chương trước
Chương sau
Ngay khi Hạ Nhiên Y ra khỏi toilet thì Giang Dụ Thần cũng đã mặc xong quần áo mới, cách giường là Lạc Quân đang ngồi ở sofa bỗng hướng mắt về cô nở một nụ cười gian manh.
“Nhiên Y, nghe nói tối qua em bị dọa cho ngất sao?”
Hạ Nhiên Y không đáp, chỉ mỉm cười gượng gạo cho qua, bạn bè của Giang Dụ Thần chỉ mới gặp qua một lần, cô không thể chắc chắn được anh ta có phải là người tử tế hay chỉ là một tên công tử ăn chơi lòng dạ nham hiểm như Giang Dụ Thần.
Cả ba rời khỏi phòng chuẩn bị rời khỏi khách sạn, gần đến phòng cũ của Giang Dụ Thần cùng lúc Tô Tiểu Vy mở cửa đi ra, nhìn thấy Hạ Nhiên Y nhưng Tô Tiểu Vy không có bất kỳ sự nghi ngờ nào trên mặt, ngược lại thái độ vô cùng vui vẻ bước đến ôm eo Giang Dụ Thần, nhướng người hôn lên môi anh cực kỳ tình cảm.
Hạ Nhiên Y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không điều khiển được biểu cảm trên gương mặt mình, cô cúi đầu tránh né che đi sắc mặt đang không tốt, đôi tay bất giác run nhẹ lên vì phải khống chế cảm xúc trong lòng.
Ánh mắt Giang Dụ Thần từ đầu đến cuối không rời khỏi Hạ Nhiên Y, liếc sơ qua phản ứng của cô cũng đủ biết cô đang nghĩ gì trong đầu. Khóe môi Giang Dụ Thần cong nhẹ, trong lòng phấn khởi muốn bày trò tiếp tục trêu Hạ Nhiên Y cho đến khi cô chịu thừa nhận tâm tư dành cho anh.
Loading...
Quay lại Tô Tiểu Vy, Giang Dụ Thần điềm nhiên đưa ra lời đề nghị: “Em về trước đi, giải quyết xong công việc anh sẽ về”
Biểu cảm Tô Tiểu Vy có chút thất vọng, nhìn sang thấy Hạ Nhiên Y liền hỏi thẳng: “Vậy còn Nhiên Y?”
Lạc Quân đang đứng cạnh Hạ Nhiên Y nghe đến liền khoác vai cô hết sức tự nhiên, vẻ mặt gian manh nhếch môi cười ẩn ý: “Cậu nói xem?”
Tô Tiểu Vy mừng rỡ trong bụng khi thấy Hạ Nhiên Y thân thiết cùng một người con trai khác nhưng vẫn không muốn về trước, cô bày ra vẻ mặt đáng yêu năn nỉ Giang Dụ Thần: “Em không thể ở đây với Nhiên Y và Lạc Quân sao?”
Giang Dụ Thần còn chưa lên tiếng thì Lạc Quân đã nhanh chóng giành trước, trong lời nói mang theo hàm ý sâu xa: “Cậu không sao, tôi với Nhiên Y có sao đấy”
Tô Tiểu Vy mỉm cười, tâm trạng chưa bao giờ tốt hơn nên đã gật đầu đồng ý trở về trước, nghe Giang Dụ Thần đã đặt vé máy bay và gọi taxi bên dưới khách sạn, cô ta không phiền hà vui vẻ ra về trước.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, Lạc Quân buông tay khỏi vai Hạ Nhiên Y, gương mặt Giang Dụ Thần cũng nhẹ đi vài phần. Giang Dụ Thần vươn tay sang ngang muốn Hạ Nhiên Y bước đến cùng anh, Lạc Quân nhìn thấy cũng giả vờ bản thân một mình cũng rất ổn.
Hạ Nhiên Y nhìn Giang Dụ Thần giang tay chờ sẵn, cô đi thẳng về hướng anh, nhẹ nhàng lách người lướt qua đi đến trước thang máy nhấn nút.
Lạc Quân thích thú đến quên kiềm chế làm lộ khuôn mặt hả hê, Giang Dụ Thần chuyển từ kinh ngạc sang buồn cười, lườm Lạc Quân bằng ánh mắt sắc bén, chậm rãi bước đến bên cạnh Hạ Nhiên Y.
Vào trong thang máy, Giang Dụ Thần thông qua những tấm gương bên trong quan sát biểu hiện của Hạ Nhiên Y, người ngoài cuộc như Lạc Quân nhìn sơ qua cũng đủ biết cô em gái này đối với Giang Dụ Thần không bình thường.
Sau khi ăn sáng, Hạ Nhiên Y cùng Giang Dụ Thần và Lạc Quân di chuyển đến một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, cách vài mét mới có một ngôi nhà được xây, trông có vẻ yên tĩnh nhưng mang cảm giác nguy hiểm.
Bạn của Giang Dụ Thần toàn là nam, Hạ Nhiên Y không thể không nghĩ đến những tình huống xấu, chẳng may anh lật mặt cùng bạn bè biến cô thành đồ chơi, lúc đó cô có gọi trời cũng chẳng ai thấu.
Xe dừng trong bãi cỏ trước nhà, Hạ Nhiên Y ngồi yên trên xe không nhúc nhích, bước chân vào ngôi nhà kia thì may rủi chẳng ai biết được. Giang Dụ Thần xuống xe quay đầu lại vẫn không thấy Hạ Nhiên Y bước xuống, anh đến bên phía chổ cô mở cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên trong.
“Nhiên Y, em bị sao vậy?” Giang Dụ Thần khó hiểu gõ vào cửa sổ, nóng lòng hỏi.
Hạ Nhiên Y không trả lời, cũng không nhìn mặt Giang Dụ Thần, cô rất muốn nhân lúc này chạy trốn nhưng lại không biết lái xe, cô không muốn trước khi chết lại bị cưỡng bức bởi những người đàn ông, trong đó có một người cô tin tưởng là Giang Dụ Thần.
Thấy Hạ Nhiên Y mãi không có hành động gì, Giang Dụ Thần đoán được có chuyện, anh không dám nghĩ cô chỉ vì anh để Tô Tiểu Vy hôn anh lại khiến cô tức giận để im lặng cả buổi sáng, giờ lại là khóa cửa nhốt mình trong xe không chịu ra ngoài.
Bên trong xe Hạ Nhiên Y cúi đầu khóc, cô vì sợ Giang Dụ Thần và bạn anh sẽ làm bậy, còn anh lại cho rằng cô ghen đến tủi thân mới trở thành bộ dạng thế kia. Giang Dụ Thần gấp gáp gõ cửa, vội vàng lên tiếng dỗ dành: “Nhiên Y, em xuống xe đi, tôi hứa từ giờ tôi không để cho Tô Tiểu Vy hôn tôi nữa”
Hạ Nhiên Y kinh ngạc nín khóc ngay lập tức xoay đầu nhìn Giang Dụ Thần, trong đầu cô chỉ còn tồn tại duy nhất một suy nghĩ tại sao anh phải hứa với cô điều đó trong khi việc đó đối với kế hoạch của anh hoàn toàn là chuyện bình thường.
Trái lại, Giang Dụ Thần vừa nhắc đến Hạ Nhiên Y liền ngừng khóc, trong đáy mắt anh hiện lên tia vui mừng, thật sự nghĩ rằng cô đang ghen. Giang Dụ Thần kiên nhẫn gõ lên cửa xe lần nữa, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: "Nhiên Y, mở cửa"
"Làm gì lâu vậy?"
Ngay bậc thềm nhà phát ra tiếng hối thúc, Hạ Nhiên Y xoay đầu phát hiện có một cô gái ở cùng bạn Giang Dụ Thần, cô lúc này mới bình tĩnh lại tâm trạng mở cửa xuống xe.
Giang Dụ Thần thầm nghĩ vài lời dỗ dành Hạ Nhiên Y đã thôi giận, chứng tỏ cô đang làm nũng. Đổi lại là trước kia, Giang Dụ Thần có lẽ chẳng cần màng đến biểu tình của Hạ Nhiên Y, cô vui hay buồn không liên quan đến anh nhưng hiện tại mỗi một biểu cảm của cô cũng đủ khiến anh phải bận lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.