Tuy Lục Cẩn Trạch có nhiều hoạt động tâm lý như vậy, nhưng vẫn khách khách khí khí với Giang Thịnh Hoa, thậm chí còn có sự chững chạc đặc biệt của một nhân tài mà ở độ tuổi của Giang Thịnh Hoa mới có. Đối với Lục Cẩn Trạch, Giang Thịnh Hoa thay đổi thái độ rất nhanh, bước qua Giang Kỳ: "Cẩn Trạch à, hoan nghênh! Ba với Minh Nguyệt còn tưởng con không tới". "Vừa vặn có thời gian rảnh" Lục Cẩn Trạch lễ phép mà bắt tay với Giang Thịnh Hoa, đứng đắn nói, "Buổi chiều đi chơi gôn với khách hàng, biết được tiệc sinh nhật của mẹ vợ bắt đầu lúc 6 giờ, đến vội nên không kịp thay chính trang, ba vợ sẽ không để ý chứ ạ?" Mặt Giang Thịnh Hoa lúc đỏ lúc trắng, quay đầu khẽ nhìn Giang Kỳ một cái: "Sẽ không, sao lại để ý được?" Giang Kỳ cười nhạo một tiếng. Giang Thịnh Hoa đành giả vờ như không nghe thấy. Ông ta không thể bỏ mặc mấy vị khách khác quá lâu, đối mặt với Giang Kỳ cũng xấu hổ, dứt khoát nói với Lục Cẩn Trạch một tiếng cứ tùy tiện rồi đi qua chỗ khác tiếp khách. Vì không muốn làm người khác chú ý nên Giang Kỳ đi qua một góc. Lục Cẩn Trạch cũng lặng im đi theo. Giang Kỳ cố tình nói: "Tình huống tốt như vậy, anh hẳn là nên đi theo ba tôi xã giao, đi theo tôi làm gì?" Lục Cẩn Trạch nói thật: "Sau khi công ty con "Vụ Nguyệt" của Giang thị phá sản thì tôi không hợp tác với Giang gia nữa, phạm vi kinh doanh không giống, tôi không cần phải đi xã giao với ba vợ nữa". Giang Kỳ: "..." Sự thật của xã hội loài người. "Vụ Nguyệt" chính là công ty con đã khiến Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch kết hôn thương mại, tên lấy từ các chữ trong tên của Lê Minh Nguyệt và em trai của bà ta Lê Ngô. Nói thật, Giang Kỳ thấy Lê Minh Nguyệt không chỉ ngu và xấu xa, mà còn là "phù đệ ma". (*) (*) Raw: 扶弟魔, ý chỉ anh chị cả trong gia đình bằng mọi giá sẽ giúp đỡ em trai/em gái. Mấy anh em của bà ta tuổi cũng gần bằng nhưng lại chẳng làm nên trò trống gì, còn muốn dựa vào Lê Minh Nguyệt hút máu Giang gia tới nuôi họ, đương nhiên Giang Thịnh Hoa có thể nhịn xuống không nói gì, bọn họ lại càng thái quá. Giang Kỳ nghiêng mặt, lông mi thật dài hơi run, không biết đang suy nghĩ gì. Bỗng nhiên dưới mí mắt nhiều thêm một cái khăn tay. "Lấy đá lạnh chườm một chút" - Lục Cẩn Trạch trầm thấp nói, "Nếu không lát nữa mặt sẽ sưng". "Đã sưng rồi à?" - Giang Kỳ nhận cái khăn, "Biết thế lúc nãy đã không mạnh miệng cứng đầu, để ông ta nói vài câu cũng được". Nói thì nói vậy, Giang Kỳ biết mình không làm được. Tính ngang bướng và cứng đầu trong xương của anh không thua gì thiếu niên tuổi dậy thì, nếu Giang Thịnh Hoa không đồng ý với anh, anh sẽ làm tới cùng với ông ta. Chỉ là cuối cùng anh cũng để ý tới vẻ bề ngoài, có thể là người càng đẹp càng để ý tới vẻ ngoài của mình, Giang Kỳ đỏm dáng mà nghĩ trong lòng. Anh đứng trước một chiếc gương ở góc phòng khách, lại tìm được một thùng đá, lấy khăn tay bọc viên đá vào, soi gương rồi đắp lên. "Úi..." Giang Kỳ hấp ta hấp tấp, khăn tay vừa đụng tới mặt đã đau, anh không muốn đắp, đang muốn tìm toilet vứt viên đá đi, định sau này sẽ giặt khăn sạch sẽ rồi trả lại cho Lục Cẩn Trạch, lại bị Lục Cẩn Trạch gọi: "Chờ đã". Giang Kỳ nghi ngờ quay đầu lại nhìn hắn, Lục Cẩn Trạch lấy khăn tay từ tay của anh. "Cậu ngẩng đầu lên một chút" - Lục Cẩn Trạch nói. Giang Kỳ nghe lời mà ngẩng đầu lên. Lục Cẩn Trạch vươn tay. "Xin lỗi" - Hắn nói. Sau đó Giang Kỳ liền cảm thấy dưới cằm lành lạnh, chính là ngón tay thon dài của Lục Cẩn Trạch đặt trên cằm của Giang Kỳ, giúp anh hơi ngẩng mặt lên, một tay khác cằm khăn tay, chườm đá lên mặt Giang Kỳ. Rất kỳ lạ, rõ ràng là cách Lục Cẩn Trạch làm cũng không có gì đặc biệt, nhưng Giang Kỳ lại không cảm thấy mặt đau mà trái lại vô cùng dễ chịu. Giang Kỳ liếc mắt lung tung, rồi dừng lại trên mặt Lục Cẩn Trạch. Lục Cẩn Trạch đẹp trai quá à... Giang Kỳ nghĩ thầm Hắn lớn hơn Giang Kỳ 3 tuổi, lúc trước học chung trường với Giang Kỳ. Lúc đó Giang Kỳ học cấp 2 còn Lục Cẩn Trạch thì học cấp 3. Có một lần trường tổ chức đại hội, Lục Cẩn Trạch làm học sinh đại diện lên đài phát biểu. Hắn mặc âu phục vừa lên đài, Giang Kỳ đã nghe thấy tiếng những nữ sinh xung quanh hít vào, sôi nổi thảo luận đàn anh nào đẹp trai tự dưng chui ra, sao trước kia chưa thấy lần nào. Trường cấp 2 và cấp 3 chỉ cách một bức tường mà thôi, nhưng bình thường mọi người đều bận học, căn bản là không quá quan tâm chuyện bên ngoài bức tường. Cũng chính là một lần kia mà Giang Kỳ hơi hơi khó chịu với Lục Cẩn Trạch. Ai bảo anh vừa vào trường đã thành hotboy, Lục Cẩn Trạch vừa xuất hiện đã lấy đi bao nhiêu sự chú ý của nữ sinh? Cơ mà lúc đó trẻ trâu, bây giờ Giang Kỳ hiểu rõ tính hướng của bản thân, cũng bắt đầu biết thưởng thức, có một anh đẹp trai bên cạnh mỗi ngày, không xem thì tiếc lắm á! Giang Kỳ nhìn chằm chằm Lục Cẩn Trạch một lúc, đột nhiên nghe thấy hoạt động tâm lý của hắn: [Em ấy nhìn mình làm gì vậy nhỉ?] Giang Kỳ hơi xấu hổ, vội dời đi ánh mắt sang chỗ khác. [Đẹp quá đi.] Giang Kỳ: "?" Giang Kỳ lại đưa mắt nhìn. Cái gì đẹp cơ? Anh phát hiện Lục Cẩn Trạch luôn nhìn chằm chằm mình mới ý thức được Lục Cẩn Trạch nói anh. Giang Kỳ nhịn không được đắc ý trong lòng. Đúng vậy đúng vậy! Giang Kỳ anh đương nhiên là người đẹp nhất thế giới. Bởi vì có Lục Cẩn Trạch ở đây nên tiệc sinh nhật không ai đến gây phiền phức cho Giang Kỳ. Chỉ là người thảo luận quan hệ hôn nhân của anh và hắn lại có rất nhiều. Thật ra người trong giới đều biết Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch không có tình cảm với nhau, lúc trước ông Giang muốn cho hai người kết hôn, Giang Kỳ còn làm ầm một trận, sau đó lại không biết tại sao mà đồng ý. Đây cũng không phải là bí mật ở trong giới gì, một năm sau khi họ kết hôn, Lục Cẩn Trạch trốn ở nước ngoài chưa từng về một lần. Người trong giới đều nói, thật ra Lục Cẩn Trạch cũng không muốn kết hôn với Giang Kỳ, tất cả là bị ép buộc. Trước khi kết hôn Giang Kỳ ầm ĩ như vậy, chắc chắn là làm Lục Cẩn Trạch càng chướng mắt hơn. Lần này ông Giang qua đời, Lục Cẩn Trạch trở về từ nước Y là chuẩn bị ly hôn với Giang Kỳ. Giang Kỳ cũng thật là. Bọn họ đều cảm thấy điều kiện của Lục Cẩn Trạch tốt như vậy, lại một tay khống chế Lục thị, Giang Kỳ chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp lại không được yêu thương ở Giang gia, người duy nhất đối tốt với anh là ông Giang đã chết, không giữ chắc lấy Lục Cẩn Trạch thì sau này phải làm sao? Nhưng bọn họ không ngờ tới, tại tiệc sinh nhật của Lê Minh Nguyệt tối nay, Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch lại công khai phát cơm chó?! Tình huống này là sao? Sau khi Lê Minh Nguyệt biết được chuyện này thì sắc mặt vô cùng xấu, bà vốn muốn tìm cơ hội đâm Giang Kỳ một nhát, những thứ bà ta vứt đi trong tang lễ của ông cụ lần trước còn chưa được tìm về đâu. Thế nhưng lúc sau Giang Thịnh Hoa lại không trách Giang Kỳ một câu nào, còn ôn hòa đối đãi với anh. Hôm nay là sinh nhật của bà ta, bà ta đã dành nửa năm chuẩn bị rồi, mời các vị sếp và phu nhân trong giới, mọi người đều cho bà đủ mặt mũi, không nói đến đưa quà có giá trị bao nhiêu, người nào đang đứng ở đây lại không ăn mặc thật lộng lẫy? Nhưng Giang Kỳ... Lê Minh Nguyệt nghiến răng. (*) (*) Raw: 咬碎一口牙往肚里咽 Bởi vì có Lục Cẩn Trạch nên Giang Thịnh Hoa không tiện mở miệng. Không sao, dù sao thì thời gian còn dài, còn rất nhiều cơ hội. ** Ra khỏi Giang trạch đã là 9 giờ tối. Tiệc sinh nhật vẫn còn tiếp tục mà Giang Kỳ đã có chút đứng ngồi không yên. Sở dĩ anh ăn vạ không đi là muốn chờ Lục Cẩn Trạch để cùng về. Đương nhiên anh biết những người trong buổi tiệc đó suy nghĩ gì, anh chính là muốn cho Lê Minh Nguyệt kinh ngạc. Nếu anh không đợi Lục Cẩn Trạch mà tự mình đi về trước thì há chẳng phải thất bại trong gang tấc à. Sở dĩ anh chọn tiếp tục mối quan hệ hôn nhân này không phải là vì chỗ tốt này hay sao? Lục Cẩn Trạch lái xe lại đây dừng trước mặt Giang Kỳ, bước xuống giúp anh mở cửa xe. "Cảm ơn" - Giang Kỳ ngồi lên xe, tự mình thắt dây an toàn. "Hôm nay anh..." Giang Kỳ nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi Lục Cẩn Trạch, "Sao lại mặc như vậy tới đây? Chắc là anh có thiệp mời của Giang gia đi?" Lê Minh Nguyệt rất sĩ diện, sẽ cố ý viết "trang phục lộng lẫy đến tham dự" trên thiệp mời, nhưng không chỉ có như thế, loại tụ họp của giới này, trang phục đẹp tới tham dự mới là tôn trọng chủ nhà. Hẳn là Lục Cẩn Trạch sẽ không phải không có chuẩn bị từ trước, mà cho dù hắn quên thật, thư ký hay trợ lý của hắn chẳng lẽ lại không nhắc? Lục Cẩn Trạch lái xe nói: "Ừm, quên thật". Giang Kỳ không tin lắm. Nhưng không có chứng cứ nên đành phải từ bỏ. Thật ra từ sau khi phát hiện mình có thể nghe được tiếng lòng của Lục Cẩn Trạch thì Giang Kỳ cảm thấy mình láng máng nhìn trộm được một mặt khác của hắn. Một Lục Cẩn Trạch không giống với người mà bình thường thấy, hoặc phải nói là người Giang Kỳ cho rằng như thế. Tuy rằng có những lúc Giang Kỳ cảm thấy khó đoán được tâm tư của hắn. Nhưng ít nhất thì bây giờ anh phát hiện, Lục Cẩn Trạch không phải là đóa hoa lạnh lùng không trèo lên được như anh tưởng tượng. Có lẽ là vì buổi sáng anh gọi điện với Úy Lâm ở Lục trạch, nói về dự định ăn mặc đi tiệc tối của Lê Minh Nguyệt thì bị Lục Cẩn Trạch nghe được? Hẳn là như vậy đi? Đã nghĩ tới thì Giang Kỳ cũng thuận miệng đề cập với Lục Cẩn Trạch: "Chắc là anh biết tối nay tôi đến Giang gia có mục đích chứ?" Lục Cẩn Trạch nhìn đường phía trước: "Ừm, biết". Giang Kỳ cúi đầu, nhìn ngón tay của mình: "Không biết ba tôi đã dùng cách gì, có thể là lợi dụng kẻ hở trong hợp đồng của ông nội, bây giờ tôi chỉ có 40% cổ phần ở "Chí Thấm", dù có chính thức đi làm ở đó thì tôi đại khái cũng chỉ có thể làm linh vật. Tôi thật sự rất muốn làm cho tâm huyết của mẹ tôi quay lại như trước kia, không nói tới chuyện phải làm ăn phát đạt dữ dội này nọ, ít nhất là không cần phải đóng một chuỗi cửa hàng, thu vào mấy năm liên tiếp không đủ chi ra..." Giang Kỳ ngắm nghía ngón tay: "Có lòng mà không có sức, có lẽ là tôi đó? Nên tôi mới muốn tìm ba với Lê Minh Nguyệt vào lúc này, miễn là bọn họ không thoải mái, chí ít thì tôi sẽ sống dễ chịu hơn một chút". Giang Kỳ nói xong, quay đầu nở nụ cười với Lục Cẩn Trạch. Đèn đường buổi tối xuyên qua kính xe, lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt Giang Kỳ, khiến cho trong mắt anh lóe lên một tia sáng xinh đẹp, cùng với nốt ruồi lệ bên đuôi mày, vô cùng quyến rũ. Lục Cẩn Trạch chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, gương mặt nghiêm túc hiện lên vẻ mất tự nhiên: "Nếu cậu thật sự có yêu cầu thì tôi có thể nghĩ cách giúp cậu lấy lại cổ phần". "Không cần" - Giang Kỳ nghiêm túc nói, "Tôi biết anh có rất nhiều cách, chuyện này không làm khó được anh, nhưng "Chí Thấm" là tâm huyết của mẹ tôi và rất nhiều nhân viên đã đồng hành cùng với bà ấy, cũng không phải dựa vào thu hồi cổ phần mà giải quyết được". Vấn đề của "Chí Thấm" nằm ở cốt lõi, không phải là bên ngoài. Lúc trước khi anh rảnh rỗi tới "Chí Thấm", tới rồi mới phát hiện suy nghĩ của mình ngây thơ biết bao, anh cho rằng chỉ cần mình quay lại "Chí Thấm", từng bước lấy lại cổ phần trong tay là được. Nhưng vào cùng ngày, trợ lý giám đốc từng làm việc dưới quyền Lê Ngô đã cho anh một quyền ra oai phủ đầu. Hắn đưa Giang Kỳ tới văn phòng, để anh ngồi như vậy, từ đầu tới cuối không ai để ý. Không có người nói cho anh khi nào thì mở họp, họp kiểu gì, mà cũng không ai đưa văn kiện cho anh. Nếu thái độ Giang Kỳ không kiên quyết, kêu một trợ lý khác mở két sắt ra, Giang Kỳ cũng không biết hợp đồng của anh bị thay đổi. Đê tiện. Dù là Giang Thịnh Hoa hay Lê Minh Nguyệt, đều đê tiện giống hệt nhau. Trên thế giới này không có người có thể thật sự tin tưởng, chỉ có thể dựa vào chính mình. Giang Kỳ một tay chống cằm, quay đầu nhìn cửa sổ. Bỗng nhiên, anh nghe thấy Lục Cẩn Trạch bên cạnh nói: "Nếu cậu tin tôi..." Giang Kỳ quay lại nhìn hắn. "Rốt cuộc thì cậu cũng đã để một nửa tài sản của mình sau khi ly hôn để tiếp tục cuộc hôn nhân của chúng ta, nếu có gì cần tôi giúp thì cứ việc nói". Lục Cẩn Trạch không hổ là người làm ăn. Giang Kỳ bỗng nhiên hơi muốn cười. Trong giây lát kia, anh suýt nữa đã tưởng mình có thể nghe được tiếng lòng của hắn. "Được" - Giang Kỳ nói. Tạm thời coi như trong cuộc đời của anh có nhiều thêm một người để tin đi. Tuy rằng chính người này tỏ vẻ rằng hắn là dùng tiền để đổi lấy. - -- Tác giả có lời muốn nói: Không tin chồng thì tin ai đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]