Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của Lục Cẩn Trạch, Tông Dư giải tán cả phòng nam nữ, dẫn theo đám bạn xấu vội vã đến quầy lễ tân để tính tiền.
Giang Kỳ dự đoán được bọn họ sẽ sợ Lục Cẩn Trạch, nhưng không ngờ rằng những người này sẽ sợ đến như vậy.
Thế nhưng điều khiến anh để ý hơn là anh không biết ba Tông Dư tên gì, cũng không biết ba cậu từng đến viếng thăm Lục Cẩn Trạch.
Nhưng nhìn dáng vẻ Lục Cẩn Trạch lúc nói chuyện với Tông Dư thì chứng minh được đoạn độc thoại kia chính là thuộc về Lục Cẩn Trạch, không hề vô căn cứ.
Vậy nên lúc nãy anh không gặp ảo giác?
Giang Kỳ cảm thấy thế giới quan của mình có hơi đảo lộn.
Hai người cùng đi đến bãi đỗ xe, Lục Cẩn Trạch đi lấy xe còn Giang Kỳ thì đứng bên đường ngẩn người.
Lục Cẩn Trạch chạy xe đến trước mặt Giang Kỳ thì dừng lại, hạ cửa sổ xe xuống hỏi: "Cậu không lái xe đến à?"
Giang Kỳ: "Tôi... xe tôi cho Úy Lâm mượn rồi".
Lục Cẩn Trạch gật đầu: "Lên xe đi".
Nói xong hắn xuống xe mở cửa giúp anh.
Giang Kỳ ngồi vào ghế phó lái, bắt đầu nghĩ nên thử Lục Cẩn Trạch thế nào, kiểm chứng "siêu năng lực" đầy bất ngờ này.
"Anh..." - Giang Kỳ suy nghĩ một chút, hỏi: "Cháu gái anh sinh ngày mấy vậy?"
Anh vừa nghĩ vừa mở app giấy note trong điện thoại.
Lục Cẩn Trạch đang muốn nói, Giang Kỳ lại giơ tay: "Chờ một chút!" - Anh tùy tiện nói một ngày tháng, "Anh đừng nói, để tôi đoán thử... có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-giong-nhu-toi-nghi/526311/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.