Ôn Niệm Nam ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Cố Ngôn Sanh, anh yên tâm khi thấy anh không có gì bất thường.
"Em không có trốn anh... Em xuống dưới lầu ăn chút đồ, anh chưa ngủ sao?"
Cố Ngôn Sanh đặt cằm lên vai Ôn Niệm Nam nói: "Anh muốn đợi em trở về để ngủ cùng anh." (dính người quá đi)
Ôn Niệm Nam bật đèn nhỏ trước giường nằm xuống giường, vừa nằm xuống liền bị một tay ôm lên.
"Anh muốn ôm em ngủ, có thể không?"
"Được."
Cố Ngôn Sanh nhắm mắt ngủ sau khi nhận được câu trả lời.
Đêm nay hai người đều rất mệt mỏi, Ôn Niẹm Nam ngay sau đó nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, vì Ôn Niệm Nam chuẩn bị phát hành album mới nên anh phải đến phòng thu để cùng tổ sản xuất lên kế hoạch.
Ôn Niệm Nam thay quần áo, nhìn người còn đang ngủ say, trong mắt hiện lên một tia u buồn.
Cố Ngôn Sanh ngày càng thích ngủ, khả năng phản ứng chậm lại, lời nói và hành động ngày càng trẻ con, càng ngày càng dính lấy anh.
Mấy ngày nay khi Cố Ngôn Sanh tỉnh dậy, mỗi sáng Ôn Niệm Nam đều ngồi bên giường đợi anh ta tỉnh lại.
Anh sợ nhìn thấy Cố Ngôn Sanh ngốc nghếch không biết anh sau khi thuốc phát tác.
Vào buổi trưa, Cố Ngôn Sanh tỉnh dậy, anh không thấy ai trong phòng nên hoảng sợ.
"Niệm Niệm, Niệm Niệm, em đang ở đâu?"
Cố Ngôn Sanh chạy xuống lầu nhìn xung quanh, bác Từ bước tới, hỏi liền bị đẩy ra, run rẩy nói: " Niệm Niệm ở đâu? Có phải anh ấy không cần tôi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863692/chuong-224.html