“Fuck… Đừng gọi tên tôi…thật ghê tởm!” Ôn Niệm Nam gạt tay Cố Ngôn Sanh ra rồi một mình đứng dậy.
Đứng cách Ôn Niệm Nam một bước, Cố Ngôn Sanh thì thào: “Tôi biết ngày mất của mẹ em sắp đến, tôi muốn đến gặp bà.”
Ôn Niệm Nam nhặt bông hoa trên đất ném cho Cố Ngôn Sanh, rồi nói: “Không cần Cố tổng bận tâm. Mẹ tôi không muốn gặp ngài, xin hãy rời khỏi đây.”
Cố Ngôn Sanh cúi đầu và nghiêm nghị nói, “Tôi đã nghe tất cả những gì bạn vừa nói. Tôi rất vui khi biết rằng bạn vẫn còn yêu tôi. Nhưng bây giờ ... Tôi xin lỗi ... Tôi xin lỗi, tôi không thể tiếp tục ... "
" Anh có vui khi đùa giỡn tôi? "
Cố Ngôn Sanh nhìn tóc và quần áo hơi ướt vì mưa khiến Ôn Niệm Nam run rẩy, anh vội vàng cởi áo khoác, đi về phía trước mặc vào cho Niệm Niệm.
"Tôi không đùa giỡn em, tôi đối với em là thật lòng. Mấy ngày nay tôi mới gặp Thẩm Lạc An. Chúng tôi không..."
"Đủ rồi!" Ôn Niệm Nam đẩy Cố Ngôn Sanh ra và ném áo vào xuống đất.
Mặt Cố Ngôn Sanh vô cảm lùi lại và ngã xuống đất, nước mưa và những vết bùn mà anh ghét nhất dính đầy trên quần áo.
"Tôi hận anh! Anh lại nói dối tôi, và tôi hận anh Cố Ngôn Sanh! Anh ghét tôi đến mức nào khi lừa dối tôi hết lần này đến lần khác! Anh biết những gì Thẩm Lạc An đã làm với tôi, anh biết tôi hận Thẩm Lạc An đến nhường nào!"
Cố Ngôn Sanh bị mưa làm ướt tóc, che khuất đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863656/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.