"A …"
Khi cả hai ngã về phía sau, họ rơi vào bồn tắm lớn trong phòng tắm, đầu của Cố Ngôn Sanh đập vào tường và chỉ chạm vào công tắc vòi hoa sen.
" Cố Ngôn Sanh anh thế nào rồi?"
Cố Ngôn Sanh bị đau, hít vào một hơi, buông lỏng tay sờ sờ đầu của mình, khi chạm vào vết thương nơi khóe mắt bị bình hoa cắt vào, anh sững sờ nhìn vết máu trên tay.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng cúi đầu nhìn chân Ôn Niệm Nam, vội vàng nói: "Niệm Nam chân của em có đau không? Em có bị chạm tới không?"
Ôn Niệm Nam giật mình, nhìn vết thương lại bắt đầu chảy máu, nhìn người bên cạnh bồn tắm,cầm lấy khăn tắm ném cho anh.
"Anh cầm máu trước khi nói chuyện, anh đang chảy máu."
Cố Ngôn Sanh không dùng khăn lau, mà ngây người nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt dường như có cái gì đó, đột nhiên lên tiếng.
“Đầu của tôi hơi choáng váng và đau nhức, khó chịu quá, anh có thể giúp tôi xoa xoa được không?” Anh vươn tay nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, cố gắng làm cho người đối diện nhìn mình.
Ôn Niệm Nam xoay người không nhìn ra vẻ mặt kia, nói nhỏ: "Cho dù đau,cũng là do anh tự mình gây ra."
"Khóe mắt em cũng từng bị thương đúng không? Chảy rất nhiều máu, vết sẹo trên trán cũng chảy rất nhiều máu. Mỗi lần em bị thương, tất cả đều là do ạm."
Cố Ngôn Sanh đột nhiên cúi đầu, nắm lấy bàn tay của Ôn Niệm Nam hơi run rẩy, nghẹn ngào nói: "Tôi thực sự hối hận vì đã làm tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863630/chuong-162.html