-Một chiếc xe việt dã dừng ở bên đường, Đường Sóc bước xuống xe với cái áo trên tay, đưa tay đỡ Ôn Niệm Nam lên xe. "Niệm Nam, chậm lại và xem chân của cậu." Đường Sóc đỡ Ôn Niệm Nam xuống, hai người vừa đi vào phòng vừa nói gì đó, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc. " Ôn Niệm Nam " Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng nói kia liền giật mình, chậm rãi quay người lại, nhưng mặt không chút thay đổi khi nhìn thấy Cố Ngôn Sanh. Cố Ngôn Sanh đột nhiên xuất hiện, từ bên kia đi tới, đứng cách hắn mấy mét, sắc mặt đặc biệt hốc hác, hai mắt đỏ ngầu, xem ra đã lâu không nghỉ ngơi. Đường Sóc nhướng mắt nhìn Cố Ngôn Sanh không lên tiếng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. " Cố Ngôn Sanh, anh làm gì ở đây? Làm loạn chưa đủ sao? Nếu bị những người đó chụp ảnh không biết sẽ như thế nào, anh không cần danh dự nhưng đừng làm tổn thương W.E." Cố Ngôn Sanh đứng yên nhìn Ôn Niệm Nam, không để ý đến Đường Sóc, ánh mắt đầy xót xa và tội lỗi. “Niệm… Ôn Niêm Nam, tôi tới gặp em, tôi muốn trả lại em một thứ.” Đường Sóc nhìn thấy Cố Ngôn Sanh từ từ lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, vươn tay đưa cho Ôn Niệm Nam, bàn tay đó khẽ run. Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam lập tức tái đi sau khi nhìn thấy chiếc khăn tay màu xanh lam trong tay Cố Ngôn Sanh, anh ta đưa tay lên nhận lấy. "Anh tìm được chiếc khăn tay này ở đâu? Anh ... đụng vào đồ vật của tôi?" Khi rời khỏi nhà họ Cố, tâm trạng chán trường cậu không mang theo bất cứ thứ gì, mọi thứ đều để lại trong Cố gia, kể cả những đồ vật chứa đựng kỉ niệm. Nếu chiếc khăn được tìm thấy, những thứ khác ... Ôn Niệm Nam cầm chặt chiếc khăn tay, ngước mắt lên nhìn Cố Ngôn Sanh, giọng nói run run: "Anh ... nhìn thấy? Nhìn thấy những thứ đó?" "Phải ... tôi đã nhìn thấy tất cả. Tôi nhớ cậu bé tôi đã từng đưa khăn cho. Tôi nhớ cậu bé đã đứng sau lưng tôi rất lâu nhưng không dám nói chuyện với tôi. Đó không phải là tôi không nhận ra nhưng lúc đó mẹ tôi không muốn tôi yêu đương... Là anh, đều là anh. Hóa ra chúng ta gặp nhau sớm như vậy mà tôi không nhớ. " Cố Ngôn Sanh siết chặt tay, nhỏ giọng nói: "Sau khi ta bị thương, ký ức có chút mơ hồ, tôi cũng không nhớ rõ, tôi..." "Không nhớ được? Thật tuyệt, nếu không nhớ thì có thể không có phiền não..." Ôn Niệm Nam vuốt ve chiếc khăn trong tay, đáy mắt chua xót, mấy ngày nay sau khi nhận được chiếc khăn này, anh rất vui, muốn chủ động nói chuyện với Cố Ngôn Sanh, nhưng anh lại không dám. Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam nhận lấy chiếc khăn tay, ánh mắt khẽ động, có nghĩa là trong lòng hắn vẫn còn có mình sao? Cố Ngôn Sanh nhìn thấy sự phấn khích trong mắt Ôn Niệm Nam, Ôn Niệm Nam đột nhiên nói: “Chiếc khăn tay này là do anh dùng để lau vết nước khi đưa khăn tay cho tôi. Tôi đã sử dụng nó để lau mọi thứ trong suốt những năm qua, nên giừo tôi sẽ giữ lại. " "Em nói dối... Làm sao có thể dùng nó để lau tay khi nó được bảo quản như mới? Em chưa bao giờ sử dụng và cất giữ nó cẩn thận, và chiếc áo khoác đẫm máu đó, cuốn nhật ký đó, tôi..." Ôn Niệm Nam lắc lắc khăn tay, nhàn nhạt nói: " Anh hìn đến vài thứ kia liền chạy tới nói cho tôi trước kia tôi có bao nhiêu ngu xuẩn? Anh là tưởng khoe ra tôi đã từng rất yếu đuối, thấp hèn sao? Muốn cho tôi nghe lời xin lỗi muộn màng sao?” Cố Ngôn Sanh lắc đầu và bước tới để nắm tay Ôn Niệm Nam, nhưng đã bị lùi lại và tránh né. “Niệm nam không phải, tôi trước kia không nhớ rõ gặp qua em, tôi cho rằng ở lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là sau khi em chuyển tới trường trung học. Tôi ..…” "Bây giờ nói ra điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi không muốn nghe. Xin hãy rời khỏi đây." Ôn Niệm Nam quay người bước vào nhà, Đường Sóc cũng theo sau. Cố Ngôn Sanh nhìn Đường Sóc đang nắm tay Ôn Niệm Nam, đột nhiên nói: "Tôi gặp bác Ôn ở bệnh viện! Tôi biết em đang dùng thuốc chống trầm cảm!" "Anh…" thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, ngơ ngác nhìn hắn, Đường Sóc sau khi nghe xong không thể tin được nhìn Ôn Niệm Nam. "Ba em nói cho tôi biết sau khi em tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì. Em gặp di chứng nặng nề là bởi vì tôi, bởi vì thương tích mà nửa năm mới đi học trở lại ... Sau khi tỉnh lại không thấy sợi dây chuyền lúc trước..." Cố Ngôn Sanh run run nói: "Sợi dây chuyền đó ... tôi ... tôi không biết nó rất quan trọng với em. Tôi đã giật nó ra khi bất tỉnh. Tôi không biết em sẽ suy sụp tinh thần bởi vì nó đã bị mất ... " Ôn Niệm Nam nhìn sự áy náy trong mắt hắn, không tự chủ được gầm lên: "Anh không thể hiểu Cố Ngôn Sanh của năm đó đối với tôi tồn tại với hình dạng gì! Anh đã phá hủy Cố Ngôn Sanh trong lòng tôi ba năm, cho tôi thấy một con quỷ, anh không chỉ phá hủy cuộc hôn nhân của chúng ta, anh còn hủy hoại tôi ...” "Cố Ngôn Sanh... Đừng làm những việc không cần thiết nữa, chúng ta ... không thể ..." Sắc mặt Cố Ngôn Sanh tái nhợt, nghẹn ngào nói: "Rốt cuộc em muốn tôi làm thế nào mới chịu tha thứ cho tôi..." Ôn Niệm Nam đột nhiên đi tới trước mặt hắn từng bước, hai mắt Cố Ngôn Sanh sáng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Ôn Niệm Nam. " Cố Ngôn Sanh, canh xin lỗi tôi thì cây đàn của mẹ tôi có trở lại nguyên vẹn được không? Chân của tôi có thể tốt lên được không?" Cố Ngôn Sanh vừa mở miệng đã phát hiện mình không nói được gì, nhìn dấu nhẫn trên tay Ôn Niệm Nam, anh đưa tay lên nắm chặt. "Con xin lỗi ... con xin lỗi ... con làm mẹ đau ... mẹ hại mẹ ... con sẽ tìm người sửa đàn, sửa đàn ... con sẽ tìm người tốt nhất. người trên thế giới sửa chữa nó ... " “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Tôi thương tổn em… Làm hỏng đàn… Dương cầm tôi sẽ tìm người tu sửa, tôi có thể tu sửa … Tôi sẽ tìm người lợi hại nhất thế giới tới tu sửa…” "Sửa?" Ôn Niệm Nam hất tay Cố Ngôn Sanh khi anh nghe được. "Cố Ngôn Sanh... Tôi đã nói vào ngày ly hôn, đừng đến gặp tôi cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi hy vọng anh giữ lời hứa của mình." Cố Ngôn Sanh nhìn hai bóng dáng Ôn Niệm Nam và Đường Sóc rời đi, trong mắt đầy chua xót. "Cái gì mà yêu mà không được đáp lại... Tôi đã nhận ra ...” "Cố tổng? Cố tổng, tửu lượng của ngài rất tốt, vậy chúng tôi đi trước. Anh uống tiếp đi." Một vài người rời khỏi bàn, từ lúc đến Cố tổng liên tục uống rượu, có vẻ như dự án này không thể bàn. Cố Ngôn Sanh nhìn sợi dây chuyền trên tay, rót thêm một ly và uống cạn. "Niệm Niệm... Tôi muốn ... xin lỗi Niệm Niệm ..." Cố Ngôn Sanh từ từ lấy điện thoại di động ra, mơ màng tìm số trong danh bạ. "Alo?" "Alo, anh trai?" Cố Lâm nghe thấy giọng nói mơ mơ màng màng của Cố Ngôn Sanh ở đầu dây bên kia, kinh ngạc nói: "Anh hai, anh thực sự say?" "Niệm Niệm, anh sai rồi, em có thể tha thứ cho anh không? Anh muốn mua thật nhiều hoa hướng dương và trồng đầy hoa hướng dương trong nhà của chúng ta, được không?" Hoa hướng dương? Hoa hướng dương nào? "Anh hai, bây giờ anh đang ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại lại là giọng Cố Ngôn Sanh nói xin lỗi, vì vậy Cố Lâm phải gọi điện cho Tiểu Lý, biết địa chỉ khách sạn mà Cố Ngôn Sanh đang nói chuyện hợp tác, và đón anh ta. Ở giữa đại sảnh và điểm tâm Tiêu Kỳ Hạo cầm một miếng bánh kem dâu tây đưa cho Tần Tề Bách.(edit xong cong luôn mất, ngọt quá đi mất,cơm chó =))) Tần Tề Bách hẹn người tại đây gặp mặt, kết quả đều qua nửa giờ đối phương còn chưa xuất hiện "Anh nghĩ con tiện nhân Thẩm Lạc An đó sẽ nói cho bố tôi biết bí mật của Cố thị sao? Nó đã hồi phục rất nhiều, nhưng làm gì cũng không muốn nói, muốn tôi đánh đến chết sao, đánh đến khi nào nói ra!" "Hắn muốn mình còn giá trị nên không nói." "Bánh dâu tây này rất ngọt, Tiêu Kỳ Hạo, cậu có muốn ăn thử không?" (OMG, cơm chó) Tiêu Kỳ Hạo nhìn đầu lưỡi mà Tần Tề Bách lộ ra khi anh liếm chiếc dĩa sau khi ăn bánh, nhìn kem trên khóe miệng, cậu vô thức đưa tay ra nhẹ nhàng lau sạch kem, và liếm sạch kem trên tay. Tần Tề Bách sửng sốt khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Hạo đang liếm kem, chiếc bánh trong tay rơi xuống đất. "Ừm, thật ngọt ngào..." "Này, kích thích như vậy sao! Có muốn tôi tới ăn thử cái bánh ngọt hay không?" Một giọng nói giễu cợt vang lên từ phía sau. Cố Lâm cũng chạy đến với chiếc bánh trên tay và mỉm cười nói: " Hạo ca ca…Anh cũng cho em ăn một miếng bánh nhé?" "Cậu gọi hắn là cái gì! Hạo ca ca? Cậu có thấy ghê tởm hay không! Hắn là người của tôi, còn dám động vào người của tôi!" Tần Tề Bách lập tức tức giận khi nghe đến tên Cố Lâm, tiểu trà xanh như này nhiều vô kể, quả nhiên giống như Cố Ngôn Sanh lớn lên không có chuyện tốt. Nụ cười trên mặt Cố Lâm lập tức biến mất, anh lạnh lùng nói: "Người của anh? Viết tên anh sao? Đã lên gường chưa?" "Cậu…" “Cái gì đều không có còn nói là người của anh, tôi còn chưa nói hắn là người của tôi đâu.” Cố Lâm liếc nhìn Tiêu Kỳ Hạo, chớp mắt và mỉm cười chào hỏi, Tiêu Kỳ Hạo sửng sốt. Tần Tề Bách nhìn Cố Lâm cùng người phía sau nháy mắt, trong lòng đột nhiên nổi giận. "Cố Lâm, đồ điên! Cậu không phải không thể rời Cố trang sao? " "A, anh biết tên tôi, cha anh nói cho anh biết chuyện cũ gì không?" “Anh nghĩ bố tôi là người thế nào!” Tiêu Kỳ Hạo ngăn anh lại ngay lúc Tần Tề Bách đang định đi về phía trước. “Thiếu gia, anh ta rất lợi hại.” Tiêu Kỳ Hạo đã điều tra Cố Lâm sau khi biết thân phận của anh ta, người đàn ông này là một kẻ điên khùng, với chỉ số IQ và thể lực cao hơn người thường, anh ta không thể đảm bảo rằng mình có thể đánh bại anh ta. Sắc mặt Tần Tề Bách càng trở nên khó coi hơn khi nghe thấy điều đó, anh ta tát Tiêu Kỳ Hạo một cái. "Anh bảo vệ hắn? Tại sao, anh có làm sao không? Tôi là chủ nhân của anh hay là hắn là chủ nhân của anh!" Tiêu Kỳ Hạo thu lại cảm xúc trong mắt, siết chặt hai tay: "Cậu là chủ nhân..." Cách đó không xa, người Tần Tề Bách cũng đi tới, ra hiệu cho hắn đi qua. Tầm Tề Bách liếc nhìn Tiêu Kỳ Hạo và chiếc bánh trên mặt đất, tiến lại gần và cảnh cáo: "Đừng làm bất cứ điều gì với tôi vượt quá mối quan hệ giữa chủ và tớ. Tôi là chủ nhân của anh, thiếu gia của anh, không phải bạn của anh. Nếu còn lặp lại tôi sẽ không bỏ qua cho anh. " Tiêu Kỳ Hạo lùi lại và nhìn Cố Lâm, và nói với Tần Tề Bách: "Tôi sẽ đi cùng người đẹp của tôi, Tiêu Kỳ Hạo , đợi tôi ở sảnh khách sạn." Cố Lâm nhìn Tần Tề Bách và người đẹp đi lên lầu với thẻ phòng, lắc đầu. "Một đứa ngốc nữa, sao xung quanh tôi toàn những đứa ngốc về mặt tình cảm, mà tôi là một đứa con ngoan ngoãn thông minh như vậy mà không có ai nói chuyện yêu đương, than ôi, chán nản." Cố Lâm vốn định đưa Cố Ngôn Sanh say khướt về nhà, nhưng khi hỏi anh ta ở tầng nào thì thấy từ cửa đi vào có hai người, hai mắt anh ta đột nhiên sáng lên. "Oa, đêm nay chắc vui lắm." Hai người đi vào cửa, Đường Sóc mặc một bộ âu phục màu xám bạc đứng bên cạnh một người đàn ông mang theo túi tài liệu, chính là Ôn Niệm Nam ... Cố Lâm thu chân đi lên lầu, tránh sang một bên tránh hai người bọn họ, nhìn bọn họ cũng đi lên lầu, ấn lầu các nơi đặt phòng riêng của Cố Ngôn Sanh, hai mắt sáng ngời. Anh nhớ rằng Cố Ngôn Sanh đã liên tục nói điều gì đó trên điện thoại “xin lỗi Niệm Niệm…”, Cố Ngôn Sanh say rượu thích nói chuyện say sưa như một đứa trẻ. “Anh à, em đang giúp anh, nên trên đó sẽ không làm phiền anh nữa, anh hãy trân trọng nó ... " Tác giả có điều muốn nói Tiêu Kỳ Hạo là một đứa trẻ được nhà họ Tần nhặt về, thân phận thực sự của anh ta thật khủng khiếp? Tình trạng của Niệm Nam tái phát trong thời gian ly hôn và bị bắt cóc. Hiện tại nó đã ổn định và cần dùng thuốc để ổn định. Cố Tra Tra phải dùng chính mình [khả năng tiền bạc] để theo đuổi vợ! Đến lúc này hắn mới nhận ra mình là tổng tài bá đạo, ngang ngược. Sắp xếp các tìm kiếm nóng và 100 cách để đuổi vợ của bạn! Có Cố Lâm ra tay còn sợ không theo đuổi được vợ sao. Tiểu ác ma Cố Lâm giá lâm ! IQ cao sẽ vả mặt lại, nhưng tính tình quá kinh người, không ai dám yêu hắn. Cố Lâm: Tôi là một bà mối nhỏ hạnh phúc? Nhưng tôi cũng là một con quỷ nhỏ. Đừng nghĩ tôi tốt bụng. Cố Lâm cũng đứng trong danh sách hacker, Mạc Bắc Dật là người thứ nhất và Cố Lâm là người thứ hai. Cố Lâm sắp được gặp thần tượng của mình! Hacker thần tượng của anh ấy! Xem trước: Bắt gặp Cố Ngôn Sanh say rượu ở hành lang khách sạn, say xỉn và không tỉnh táo rồi nói những lời thật lòng, anh để Niệm Nam đánh mình bằng gậy bóng chày, nụ hôn đầu tiên trong phòng tắm, một nụ hôn đẫm máu và nước mắt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]