Đường Luân Hiên đi vào phòng bệnh nhìn thấy thân thể ốm yếu của Ôn Niệm Nam cũng là ngẩn ra, buông xuống bó hoa trong tay ra rồi ngồi xuống một bên. “Niệm Nam vết thương hồi phục đến đâu rồi ? Chân còn đau không?” Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn mắt chân mình, thấp giọng nói: “Đã không đau.” Đường Luân Hiên liếc nhìn vết thương trêи cổ Ôn Niệm Nam , trong mắt hiện lên một sự tìm tòi nghiên cứu, nhẹ nhàng nói: “Đường Sóc nói với tôi vết thương trêи đùi cậu rất nặng, tôi có thể hỏi một chút là tại sao lại bị thương nặng như vậy không?” “Anh.” Đường Sóc vội vàng dùng ánh mắt ngăn lại câu hỏi tiếp theo của Đường Luân Hiên, quay đầu về phía Ôn Niệm Nam cười nói: “Niệm Nam, cậu đoán tôi mua cho cậu cái gì?” Ôn Niệm Nam thấy Đường Sóc trong mắt tràn đầy ý cười nhìn mình, hỏi: “Mua cho tôi?” Đường Sóc từ trong túi lấy ra hai cái hộp giơ lên Ôn Niệm Nam trước mặt, mở miệng nói: “À, đây là tôi mới mua lúc sáng nay, mua cho cậu di động mới.” Ôn Niệm Nam nghe được là di động ngẩn ra, nhìn hai cái hộp lại ngây người. Loading...
Đường Sóc đem hai cái hộp mở ra, lấy ra bên trong hai bộ di động, một bộ màu trắng, một bộ màu đen. “Đây là di động mới nhất, đây là hai màu sắc là bán chạy nhất, đúng lúc di động của tôi hỏng nên mua hai cái, Niệm Nam cậu thích cái nào? Cái còn lại tôi sẽ dùng.” Ôn Niệm Nam nhìn di động trêи hộp in logo log., một lúc sau nói: “Cậu không cần cố ý mua cho tôi” Đường Sóc sửng sốt, tưởng Ôn Niệm Nam sợ hắn tiêu tiền phung phí, cười cười rồi giơ di động của mình lên nói: “Không có cố ý, cậu xem, di động của tôi đã hỏng thành như vậy, tôi là mua cho chính mình nhưng nhìn thấy hai cái này màu sắc rất đẹp, vừa hay lại nghĩ đến cậu cũng không có di động liền mua giúp cậu một cái.” Thấy Ôn Niệm Nam vẫn là do dự, vội vàng nói: “Này di động lại không quý, tôi xem thấy đẹp nên mua, hiện tại tôi cũng có phòng làm việc riêng , đây là tôi dùng tiền mình kiếm được để mua, đúng không anh?” Đường Luân Hiên gật đầu, mở miệng nói: “Ôn tiên sinh nhận lấy đi, tên nhóc này hiện tại ở trong giới cũng coi như có chút danh tiếng, cậu không cần lo lắng hắn tiêu tiền phung phí, đây cũng là tâm ý của Đường Sóc.” Ôn Niệm Nam mấp máy môi, cúi đầu nhìn kia hai bộ di động, nhẹ giọng nói: “Màu trắng đi.” Đường Sóc đem màu trắng đưa cho Ôn Niệm Nam, còn mình cầm lấy màu đen cười đến ngọt ngào nhìn hắn, đột nhiên nghĩ tới cái gì ánh mắt bỗng sáng lên. “A, đúng rồi.” Đường Sóc lấy hai cái dây treo điện thoại hình hoa hướng dương, khóe miệng cười ấm áp: “Cái này đáng yêu không? Ha ha cái dây đeo di động này rất đẹp nên tôi mua về, cậu có thích hay không? Tôi giúp cậu đeo vào điện thoại.” Không chờ Ôn Niệm Nam mở miệng hắn liền vội vàng đem dây đeo lên di động, chiếc còn lại đeo lên cái di động màu đen của mình. Đường Sóc giơ hai cái di động quơ quơ, hoa hướng dương mặt dây cũng đi theo nhẹ nhàng lay động. “Niệm Nam cậu xem, đẹp hay không đẹp?” Ôn Niệm Nam duỗi tay cầm chiếc di động màu trắng vuốt mặt dây hoa hướng dương, nhẹ nhàng cười. “Đẹp.” Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam tươi cười cũng cười theo, quơ quơ dây đeo di động của mình. Cố Ngôn Sanh đứng ở cửa nhìn thấy Ôn Niệm Nam cầm lấy chiếc di động màu trắng đeo dây hình hoa hướng dương rồi tươi cười, sắc mặt tức khắc trở nên xanh mét, trong con ngươi lộ ra hàn khí, đột nhiên nắm chặt túi xách trêи tay. Nhìn chiếc hộp in logo log trong túi giống với của Đường Sóc mua. Đường Sóc và Cố Ngôn Sanh đều mua một loại di động. Nhìn Ôn Niệm Nam trong phòng bệnh cầm di động ánh mắt hắn trầm xuống, sắc mặt Cố Ngôn Sanh đen lại , phẫn nộ xoay người đi đến thang máy. Cố Ngôn Sanh đi đến thùng rác bên cạnh đột nhiên đem túi xách ném vào, xoay người nhìn phòng bệnh phía sau, mặt lạnh lùng đi vào thang máy. Đường Luân Hiên nhìn em trai mình đang nhìn chằm chằm vào người trêи gường bệnh không nói gì, khẽ thở dài. Tên này dám làm tất cả mà không màng đến hậu quả và không cần sự báo đáp ư? Hắn rất sợ Đường Sóc lần này tới chăm sóc Ôn Niệm Nam bị Lục Vân biết thì xảy ra chuyện. Hắn biết tình cảm sâu đậm mà Ôn Niệm Nam dành cho Cố Ngôn Sanh, đâu thể dễ dàng yêu Đường Sóc? Đường Luân Hiên biết có những điều mình không nên nói ra, nhưng hắn vẫn là mở miệng. “Đường Sóc… em có gọi cho người nhà Ôn Niệm Nam tới chăm sóc cho cậu ấy không?” Ôn Niệm Nam nghe được hai chữ người nhà tức khắc cứng đờ, khóe miệng đang cười nháy mắt biến mất. Đường Sóc biết Ôn Niệm Nam không muốn Cố Ngôn Sanh tới, vội vàng mở miệng nói: “Em có thể chăm sóc cậu ấy, không cần người khác.” “Nhưng Cố tổng hắn… Hắn chung quy vẫn là người nhà của Niệm Nam, em không nói cho hắn không tốt lắm.” Đường Sóc nghe được anh mình muốn cho Cố Ngôn Sanh tới tức khắc nóng nảy, phản bác nói: “Cố Ngôn Sanh có thể tính là người nhà ư? Vương Kỳ nói Niệm Nam bị trọng thương hôn mê một mình nằm ở bệnh viện căn bản không ai chăm sóc, sau khi cậu ấy tỉnh lại tinh thần bị kϊƈɦ thích, em cẩn thận chăm sóc cậu ấy thật vất vả biết bao, khi cậu ấy tỉnh táo hoàn toàn mới bắt đầu nói chuyện với em, dựa vào cái gì muốn cho Cố Ngôn Sanh tới cướp cậu ấy đi?” “Không phải người nhà” Ôn Niệm Nam ánh mắt hơi hơi lóe lên, nắm chặt di động trong tay chậm rãi nói. Đường Sóc nghe được Ôn Niệm Nam nói liền sửng sốt: “Niệm Nam, cậu nói cái gì?” “Tôi và Cố Ngôn Sanh đã ly hôn nên không phải người nhà” Đường Sóc tức khắc ngây ngẩn cả người, đột nhiên đứng lên biểu cảm không thể tin tưởng nhìn Ôn Niệm Nam, cao giọng hỏi lại: “Cậu nói cái gì?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]