Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khung cửa sổ lớn sát đất rọi vào căn phòng, giọt lên ga trải giường màu trắng, người trêи giường hơi động đậy rồi mở mắt. Ôn Niệm Nam bị ánh nắng làm tỉnh giấc, hơi mở mắt, cậu đưa tay ngăn bớt ánh sáng chói chang, dụi dụi mắt. Bỗng nhớ lại chuyện đêm qua, cơn ngái ngủ bay biến, xoay đầu nhìn về phía sau lưng. Tấm chăn bên cạnh bị lật lên, không có ai…
Cố Ngôn Sinh đã rời giường rồi…
Ôn Niệm Nam ngơ ngác ngồi dậy nhìn khoảng trống bên cạnh, cậu vươn tay vuốt nhẹ tấm ga giường có chút xốc xếch.
“Chào buổi sáng, phu nhân cậu tỉnh rồi, tôi lập tức đi chuẩn bị bữa sáng.”
Dì Lam vừa chuẩn bị bát đũa định bưng lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Ôn Niệm Nam từ trêи tầng đi xuống, vội cười nói: “Phu nhân cậu qua đó ngồi trước đi, tôi đi lên mời bà chủ xuống dùng bữa sáng.”
“Được.”
Ôn Niệm Nam không vào phòng ăn mà đi qua phòng khách, nhìn qua một lượt không thấy ai liền đảo mắt ra phía ngoài ban công, vẫn không thấy người nào, ánh mắt có chút mờ mịt.
“Phu nhân cậu đang tìm gì vậy?” Giọng chú Từ từ sau lưng truyền tới.
“Ngôn Sinh anh ấy… đi đâu rồi, không ở nhà sao?”
Loading...
“Cậu chủ từ sớm đã ra ngoài rồi, sáng nay còn có người tới chuyển cây dương cầm trêи tầng đi, cậu chủ cũng đi luôn sau đó.”
“Chuyển đàn đi?” Như nghĩ tới gì đó, thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, chút háo hức trong mắt dần lùi đi.
“Ừm, tôi biết rồi.” Dứt lời vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863548/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.