Dì Lam pha cà phê xong thì mang lên tầng, gõ cửa rồi chậm rãi tiến vào, đặt cốc cà phê trong tay xuống bàn rồi định rời khỏi.
“Khoan đã.” Một thanh âm nặng nề từ phía sau máy tính truyền tới.
Dì Lam dừng bước, quay người lại, hỏi một cách kính cẩn: “Cậu chủ có gì cần căn dặn sao?”
Cố Ngôn Sinh vẫn đang nhìn tài liệu trong tay, ngẩng đầu khẽ lắc cốc cà phê đặt bên cạnh, đưa lên uống một ngụm, giọng điệu thờ ơ, mở miệng hỏi: “Ôn Niệm Nam… đang làm gì?”
“Phu nhân? Phu nhân đã đi ngủ rồi, hôm nay vừa ra viện chắc hẳn sức khỏe vẫn còn yếu, mới ăn được một chút cháo liền trở về phòng nghỉ ngơi, cậu chủ, ngài có muốn tới nhìn một lát không?”
Trong lòng Cố Ngôn Sinh hơi nghi hoặc, Ôn Niệm Nam cứ thể nhẫn nhịn mà bỏ qua vụ video kia sao? Vậy mà không tới tìm hắn chất vấn.
“Không cần phải quan tâm tới cậu ta, cậu ta quen làm mấy cái trò giả vờ đáng thương này để lấy được sự đồng cảm của người khác, cứ mặc kệ đi.”
Dì Lam nhớ tới vừa rồi Ôn Niệm Nam trêи bàn ăn hồn vía trêи mây, thấy thương cậu, do dự không biết có nên nói hay không. Cố Ngôn Sinh thấy bà vẫn đứng đó chưa đi, lại thấy vẻ lưỡng lự trêи mặt bà, hờ hững hỏi: “Còn có gì muốn nói sao?”
Dì Lam nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nói ra: “Cậu chủ, mặc dù tôi không biết trước đây giữa ngài và phu nhân đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngài không tin tưởng lại hiểu lầm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863517/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.