Sau khi Cố Ngôn Sanh cúp điện thoại hắn liền ngước mặt lên nhìn Ôn Niệm Nam đang nghiêm chỉnh đạm nhiên ăn cơm. Cố Ngôn Sanh đi lên thư phòng cầm văn kiện rồi rời khỏi.
Nghe tiếng xe chạy đi, động tác gắp thức ăn của Ôn Niệm Nam lập tức dừng lại. Cậu ngốc lăng nhìn chằm chằm cánh cửa.
Dì Lam nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Ôn Niệm Nam thì đau lòng không thôi. Mấy năm gần đây, tình cảm mà phu nhân dành cho thiếu gia sâu đậm bao nhiều họ đương nhiên thấy rõ, nhưng thiếu gia lại luôn một mực mà cho rằng đó đều là hư tình giả ý dùng để lấy lòng.
“Phu nhân, cậu đừng khổ sở, thiếu gia không hiểu cậu nhưng tất cả chúng tôi đều thấy rõ.”
“Vô dụng… tất cả đều là phí công vô ích, trước kia không được hiện tại lại càng không thể được.”
Ôn Niệm Nam đứng dậy, biểu tình hoảng hốt đi đến phòng khách, cả người cậu cuộn tròn nằm trêи ghế sô pha, đem đầu vùi sâu vào khuỷu tay. Thoạt nhìn tựa như một hài tử bị vứt bỏ, thân thể không nhịn được mà phát run.
“Tôi vĩnh viễn cũng không thể ngăn được bước chân của anh ấy, trong lòng anh ấy không có tôi thì sao có thể hiểu được tôi? Một cú điện thoại của người khác cũng có thể dễ dàng khiến tâm anh ấy lay động, mà tôi… Hiện tại, ôn nhu duy nhất mà anh ấy dành cho tôi chỉ là giả vờ trước mặt ông nội và mẹ mà thôi.”
Thanh âm Ôn Niệm Nam có chút run rẩy, cậu không muốn Cố Ngôn Sanh nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863493/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.