Thân mình Ôn Niệm Nam như bị đóng băng, cậu cứng đờ quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sanh: “Anh… Nói cái gì? Anh nói vậy là có ý gì?”
“Tôi nói, cậu phối hợp không tồi.”
Nghe hắn nói như thế, Ôn Niệm Nam tức khắc minh bạch, tâm cậu lại một lần nữa rơi vào hầm băng. Cậu nghĩ đến vừa rồi ở phía sau bọn họ, cha đã đột nhiên xuất hiện…
“Anh… Vừa rồi cố ý diễn?”
Nguyên lai sự thân mật ngắn ngủi kia cũng là giả…
“Cậu giả bộ đáng thương cho ai xem? Cậu cho rằng vừa rồi tôi cố ý chạm vào cậu sao? Nếu không phải tôi đã biết rõ cậu thì có lẽ đã bị cậu lừa gạt rồi.”
Lời nói vô tình như chủy thủ lạnh băng đâm vào lòng Ôn Niệm Nam, đau đớn bi thống…
Lại là vậy… Mặc kệ cậu làm gì thì Cố Ngôn Sanh đều sẽ nghĩ đó là cố ý giả vờ.
Ôn Niệm Nam cười khổ tự giễu nói: “Em lừa gạt? Anh hiểu rõ em hay là do từ miệng ai nghe được?”
“Cậu muốn nói gì? Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ rồi hẳn nói.” Ánh mắt Cố Ngôn Sanh sắc bén uy hϊế͙p͙ nhìn chằm chằm cậu.
“Lấy thương tổn của người khác để thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng của chính mình, hành động của cậu thật làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
Cố Ngôn Sanh lấy khăn lau lau bàn tay, sau đó giơ lên ném xuống đất. Hắn nhấc chân xoay người một đường đi đến phòng ăn.
Ôn Niệm Nam nhặt khăn tay lên vỗ vỗ bụi đất bám trêи đó, có lẽ là cậu muốn bảo vệ lòng tự tôn cuối cùng của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/863490/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.