Giờ phút này Ôn Niệm Nam chỉ nghĩ đến việc phải chạy thoát khỏi đây, bước chân cậu hoảng loạn chạy ra sau bãi đỗ xe rồi mở to miệng thở gấp.
“Ui, trùng hợp như vậy? Đúng là oan gia ngõ hẹp a.”
Phía sau cậu truyền đến âm thanh tràn đầy chán ghét, không cần quay lại thì cậu cũng biết được trêи mặt người này có bao nhiêu trào phúng.
Ôn Niệm Nam xoay người nhìn áo khoác vàng nhạt trêи người Thẩm Lạc An, đáp: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Thẩm Lạc An dựa vào cửa xe bên cạnh, nói: “Tôi không biết hôm nay cậu sẽ xuất viện, nếu biết thì tôi nhất định gọi Ngôn Sanh đi đón cậu rồi.”
“Câu có ý gì? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, cậu còn diễn tới khi nào?”
Sắc mặt Thẩm Lạc An tối sầm, âm dương quái khí* nói: “Ôn Niệm Nam, cậu đấu không lại tôi đâu! Ba năm trước cậu không phải đối thủ của tôi, ba năm sau cũng vậy. Năm đó tôi và Ngôn Sanh bất đắc dĩ chia tay là do cậu giở trò dơ bẩn, bây giờ tôi sẽ lấy lại hết thảy những gì nên thuộc về tôi!”
(*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)
“Hết thảy là của cậu? Ba năm trước, cậu vì cái gì mà rời khỏi Ngôn Sanh chính cậu là người rõ ràng nhất, cậu căn bản không yêu anh ấy nhưng lại cố tình chiếm lấy anh ấy, không phải vì cậu muốn thoát ly khỏi sự khống chế của bá phụ sao?” Ôn Niệm Nam một hơi vạch trần ý đồ của Thẩm Lạc An.
“Vậy thì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-goi-toi-la-hac-lien-hoa/249435/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.