Cửa phòng riêng bị người bên trong mở ra, Nghê Bảo Gia cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn qua hướng đó. 
Trần Phỉ Ni dịu giọng hỏi: “Đang gọi điện thoại à?” 
Nghê Bảo Gia gật đầu. 
Trần Phỉ Ni nói với vẻ thân thiện: “Chị muốn đến phòng vệ sinh, em muốn đi cùng không? 
Nghê Bảo Gia còn đang nghĩ câu này của Trần Phỉ Ni có ý gì khác hay không, thì ngay sau đó Trần Phỉ Ni hiểu ý, cô ta cười nói: “Hôm đó chị thấy em ra khỏi xe của anh Chu, em đang hẹn hò với anh ấy sao?” 
Nghê Bảo Gia không trả lời, vì cô không biết phải nói gì. Thực ra chuyện giáp mặt Trần Phỉ Ni khiến Nghê Bảo Gia cảm thấy không được tự nhiên. 
Có vẻ như Trần Phỉ Ni không có cảm nhận như cô, cô ta vẫn bình thản nói đến Chu Văn Đường với Nghê Bảo Gia, cô ta nói: “Anh ấy rất tốt, nhưng yêu không bền, em hiểu chứ?” 
Nghê Bảo Gia nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh: “Sao chị lại nói chuyện này với em?” 
Trần Phỉ Ni mỉm cười, không nói gì thêm. 
Nghê Bảo Gia nhớ đến cuộc điện thoại kia, cô không trở lại phòng hát nữa, nhắn tin cho Khang Hạo là mình có việc phải về trước. 
Ở bên này, Chu Văn Đường cúp máy, Tạ Điểu hỏi ngay: “Chị dâu không đến sao?” 
Chu Văn Đường lạnh giọng: “Chú quan tâm cô ấy đến hay không đến làm gì?” 
Tạ Điểu thấy Chu Văn Đường như vậy thì nhướng mày, lấy làm lạ: “Anh, không phải anh thích Nghê Bảo Gia thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-diu-dang-hon-gio-dem/3588385/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.