Người đàn ông trước mặt đã làm chuyện xấu còn tỏ ra dửng dưng khiến cho lồng ngực của Tuệ Ngọc phập phồng vô cùng ấm ức. Cô đứng bật dậy, chỉ tay thẳng vào mặt anh, hét toáng lên:
- Có ai nói chuyện vô lý như chú không? Nam nữ trưởng thành ngủ cùng một giường còn ra thể thống gì nữa chứ!
Đối diện với ngọn lửa bừng bừng đang bao quanh khắp người cô gái nhỏ, Doãn Tư Nghị vẫn vô tư như chẳng có chuyện gì, anh tự nhiên cởi chiếc áo thun trên người ra, hờ hững đáp lại:
- Chẳng phải lúc nhỏ chúng ta vẫn thường ngủ chung như thế này sao? Có vấn đề gì đâu.
- Lúc nhỏ khác, bây giờ khác. Cháu sắp hai mươi hai tuổi rồi không phải là cô bé mới lên năm hay mười tuổi nữa!
Gò má của Tuệ Ngọc đỏ bừng vì xấu hổ, hai cánh mũi phì phò thở ra hơi nóng muốn cháy cả da. Tư Nghị ném áo thun xuống giường, nhướng cao đuôi mày, nở nụ cười lưu manh.
- Cũng phải ha, bây giờ khác xưa rồi… Vì nếu em còn tiếp tục la lớn như thế này nữa thì sắp tới em không được gọi ba của anh bằng bác nữa đâu, mà phải thay đổi cách xưng hô cho đúng hoàn cảnh đấy.
Tuệ Ngọc trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm, nửa thân trên nam tính trần trụi săn chắc phơi bày trước mặt cô. Đôi gò má đã đỏ càng thêm đỏ, cô ngó ra cửa sổ nhìn sắc trời còn tối mịt mà phát run. Lỡ như người lớn mà phát hiện thì mẹ sẽ đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-day-toi-cach-cam-dao-mo/2702675/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.