Ban đầu Tuệ Ngọc trốn khỏi nhà là muốn được ở trong lòng Doãn Tư Nghị than thở với anh về những cấm đoán vô lý của mẹ mình, nhưng bây giờ, khi những con sóng nơi đáy lòng bình lặng lại, cô cảm thấy bản thân thật tệ quá, ai lại kể xấu mẹ mình trước mặt người khác bao giờ chứ.
Dòng đời đen bạc, có những chuyện không nên nói, có những ưu tư chẳng nhất thiết phải giải bày, kể lể nhau nghe những hờn tủi, lỡ sau này không thể nắm tay bước tiếp được nữa thì chỉ nặng lòng nhau thêm.
Xe dừng trước cổng nhà của Tuệ Ngọc, Doãn Tư Nghị không nỡ để cô đi, anh ôm lấy vai cô, tham luyến hơi ấm ngọt ngào, nhớ cả hương vị của nhau dù là đang kề cạnh.
- Ngủ với anh đi. Chuyện của ba mẹ, anh sẽ từ từ nghĩ cách.
Anh nói thế, nhưng Tuệ Ngọc biết bản thân anh cũng không thoát khỏi những vướng bận. Cô cười nhạt nhòa, gò má thắm chẳng kịp căng ra, nói đùa một câu nhưng trong lòng chẳng vui vẻ gì cả.
- Con gái lớn chưa gả chồng, không được sống buông thả.
- Buông thả với chồng mình thì có sao đâu.
Doãn Tư Nghị miết nhẹ bờ môi của cô, anh nghiêng người qua muốn hôn lên nhưng bị cô né tránh.
- "Chú" cũng như cha, không thể lấy làm chồng.
Nụ cười gượng gạo lúc nào cũng tẻ nhạt, người cười và người xem đều chẳng hứng thú gì, mà sự tẻ nhạt xuất hiện không đúng lúc này như một điều cấm kỵ. Doãn Tư Nghị luồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-day-toi-cach-cam-dao-mo/2701240/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.