Nụ hôn chiếm hữu nhẹ nhàng rơi xuống, gò má anh đè nặng lên nước mắt của cô. Tuệ Ngọc nghiêng đầu tránh đi, bàn tay gầy nắm chặt thân áo anh, lúc này cô không có tâm trạng nào để hưởng ứng cùng anh cả.
- Em không muốn.
- Tuệ Ngọc…
Cô trầm mặc nhìn anh, ánh mắt thoáng cô liêu, không giãy giụa, không giận dữ, nhưng tuyệt vọng vô cùng. Anh nói tình cảm của cả hai không sai, lỗi lầm này không phải do anh và cô mà có, nhưng mẹ cha không chấp nhận thì cố chấp tiếp tục có phải là những đứa con phản nghịch hay không?
Pháp luật không ngăn cấm, con riêng hai nhà đến với nhau không ai bắt bớ cầm tù, nhưng mẹ cô là giáo viên, bác Doãn lại là giảng viên, giáo sư ưu tú, chẳng những thế họ lại còn đang mập mờ có tình ý với nhau.
Anh và cô có thể ngẩng mặt nhìn đời chẳng sợ ai chỉ chỏ cười chê, nhưng những người ở thế hệ đi trước dễ dầu gì mà không bàn tán ra vào, rồi chĩa thẳng những lời phỉ báng chê bai hướng tới ba và mẹ. Họ đã bỏ phí cả nửa đời người vì các con mà không màng tới hạnh phúc riêng, thì chẳng lẽ nửa đời còn lại phải tiếp tục nhường hạnh phúc cho con cái nữa hay sao?
Tuy nhiên, những điều ấy chưa phải là thứ gì đó quá đỗi kinh khủng, cái đáng sợ nhất chính là cái chết tức tưởi của cha cô năm ấy có liên quan gì đến hai người họ hay không? Cô không giỏi suy luận như đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-day-toi-cach-cam-dao-mo/2701232/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.