Một viên phencyclidine có tác dụng gây loạn thần, ảo giác phát tác gần như lập tức khi Trần Uyển Khanh nuốt xuống. Từ trạng thái hoảng loạn, tâm trí bà chuyển sang đờ đẫn, tê dại, thân thể mềm nhũn phải dựa vật vờ vào người bên cạnh, biểu hiện tương tự như vừa mới chích thuốc phiện xong.
Đợi thêm vài phút cho thuốc ngấm hoàn toàn Doãn Minh mới đỡ Trần Uyển Khanh ra khỏi phòng. Tình trạng của bà đã "ổn định" hơn, tuy không la hét nữa nhưng chẳng phối hợp với ai, chỉ khúm núm chui rúc, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng trống không xác định.
Doãn Minh đưa được Trần Uyển Khanh xuống nhà thì cảnh sát cũng đưa Tuệ Ngọc từ nhà bên cạnh trở ra. Hai mẹ con bắt gặp nhau nhưng một người thì tỉnh táo, còn người kia đã rơi vào mê dại.
Tuệ Ngọc đứng từ xa hồi hộp nhìn mẹ mình sợ bà nói ra điều gì bất lợi, nhưng Trần Uyển Khanh còn chẳng nhận ra bản thân mình là ai, cứ nhằm vào tấm lưng của Doãn Minh mà dựa dẫm. Biểu hiện của bà khiến Tuệ Ngọc vừa ngỡ ngàng, cũng vừa thở phào nhẹ nhõm, chẳng ai muốn mẹ mình bị điên cả, nhưng trong hoàn cảnh này thì bị điên chính là cách tốt nhất để cô giúp bà thoát khỏi vòng lao lý.
Cô không đợi mẹ mình tới gần đã vội vàng chui vào xe cảnh sát, hành động trốn tránh này không qua được con mắt tinh tường của Doãn Tư Nghị. Anh quay đầu nhìn "đôi uyên ương" đang chậm rãi đi tới, trông sắc mặt của hai người họ chẳng ai tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-day-toi-cach-cam-dao-mo/2701210/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.