Sau khi Văn Dục Phong đi vào phòng học, trực tiếp đi tới lối đi bên cạnh Tần Tình.
Lý Hưởng chột dạ thẳng sống lưng: "Dục ca, em..."
"Sắp vào lớp rồi."
Văn Dục Phong không chút để ý đánh gãy lời cậu ta, bước chân không ngừng, trực tiếp đi qua Tần Tình.
"Hả??"
Lý Hưởng kỳ quái nhìn Tần Tình, lại nhìn bóng dáng đã đi xa, nhịn không được sờ đầu hỏi Triệu Tử Duệ: "Hay là vừa rồi tao sửa miệng muộn quá nên làm Dục ca tức giận?"
Triệu Tử Duệ cũng có chút khó hiểu.
Nhưng dựa theo tình huống trước đó, Dục ca sao có thể coi như không nhìn thấy cô gái nhỏ này chứ...
Tuy rằng cậu ta không nghĩ ra nhưng cũng không phải người đần, trực tiếp kéo Lý Hưởng trở về chỗ, vừa đi vừa mở miệng.
"Nếu là tức giận thật, vậy mày nghĩ mình vẫn có thể lông tóc nguyên vẹn đứng ở đây sao?"
Lý Hưởng suy nghĩ, tán thành gật đầu: "Cũng đúng."
Vì thế hai người cũng trở về chỗ ngồi.
Tần Tình ở phía trước nghe thấy giọng hai nam sinh bàn luận, sách Hóa học trong tay lại nâng cao lên một nửa.
Chỉ là cô cũng không ngờ người nọ sẽ trực tiếp đi qua cô, lời cảm ơn được chuẩn bị tốt nãy giờ chưa kịp nói ra đã phải nuốt trở về.
Tần Tình nhăn khuôn mặt nhỏ.
——
Chẳng lẽ là thầy Phó lại trách mắng anh ấy?
Hay là vẫn truy vấn chuyện vừa rồi?
Tâm tình Tần Tình đột nhiên có chút nặng nề, do dự một chút rồi khép sách lại.
Lúc gấp sách, hai chữ ngay ngắn trên trang đầu tiên lại lướt qua mắt cô.
... Chữ viết tay đúng là rất đẹp.
Tần Tình đang nghĩ ngợi thì bên cạnh bỗng có giọng nữ vang lên.
"Tớ tưởng quan hệ của cậu với anh ta tốt lắm chứ." . Chap mới luôn có tại ( TгùмTru yệИ. vN )
Phương Hiểu Tịnh khẽ nâng cằm, mang theo ý cười thâm sâu khiến người ta rất không thoải mái.
"Văn Dục Phong đó. Nhưng có lẽ là tớ hiểu lầm rồi, giữa hai người cũng không có gì đặc biệt."
Tần Tình trầm mặc chớp mắt, con ngươi xinh đẹp vẫn thanh thuần như cũ.
Cô cứ như vậy nhìn Phương Hiểu Tịnh vài giây, nụ cười của Phương Hiểu Tịnh liền cứng đờ, khó mà duy trì tiếp.
Không nhận được lời đáp lại, Phương Hiểu Tịnh tâm tình ngượng ngùng, vừa chuẩn bị quay đầu đi thì nghe thấy cô gái bên cạnh mở miệng.
"Cậu thật sự hiểu lầm rồi."
Giọng nói cô gái nhẹ nhàng, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
"Tớ với anh ấy thật sự không hề thân quen một chút nào."
Phương Hiểu Tịnh: "..."
Rõ ràng nhận được đáp án như ý, vì sao trong lòng cô ta lại càng thêm khó chịu?
Thấy biểu tình bạn cùng bàn xấu đi, Tần Tình quay về chỗ của mình, nhưng trong đối mắt đen trắng rõ ràng không giấu được chút nghịch ngợm thoáng qua.
Anh họ nói, đây gọi là lấy lui làm tiến.
Mới vừa sung sướng vài giây, Tần Tình lại bối rối rũ mắt.
... Có phải cô đang "học cái xấu" không?
Không đợi Tần Tình tìm ra được đáp án, một quyển sách khác lại đột nhiên được ném tới trên bàn cô, đánh gãy suy nghĩ của cô.
Ngón tay thon dài xinh đẹp vẫn đặt trên quyển sách không rời đi.
Tần Tình hoàn hồn, ngơ ngác theo bàn tay kia nhìn lên.
Nam sinh rũ mắt cười nhẹ nhìn nàng, khuôn cằm sắc bén hất về phía bàn học.
"Tiết sau."
Nói xong, nam sinh xoay người rời khỏi.
"Từ từ đã..."
Tần Tình lên tiếng gọi lại, tay cũng bản năng vươn qua, lại vừa vặn kéo trúng tay nam sinh.
"Ấy..."
Ở hàng sau cùng của phòng học, Lý Hưởng vẫn luôn trộm nhìn chằm chằm động tĩnh phía trước hít hà một hơi.
Triệu Tử Duệ liếc cậu ta: "Mày lại làm sao nữa?"
"Tao nhớ là Dục ca ghét nhất người khác chạm vào anh ấy đúng không??"
Lý Hưởng trừng mắt quay đầu qua hỏi.
Triệu Tử Duệ không thèm nghĩ liền trào phúng nở nụ cười: "Lần trước lúc ở trên sân bóng, mày ngu người va phải Dục ca hai lần, sau đó bị dạy dỗ thành phế cẩu thế nào, đã quên rồi sao?"
Lý Hưởng: "..."
"Mày mẹ nó trả lời một chữ 'ừ' là xong rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì..."
Oán trách xong, Lý Hưởng lại nhanh chóng nói: "Cô gái nhỏ này đúng là lớn mật, dám kéo Dục ca của chúng ta... Bộ dáng hình như còn không cảm thấy có gì sai nữa? Ha, nếu đổi thành người khác, có lẽ hôm nay tới cửa cũng không đi ra nổi rồi!"
Triệu Tử Duệ nghe xong, cũng chuyển tầm mắt qua đi.
Mà lúc này, Tần Tình cũng phản ứng lại, cuống quít thu tay về.
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt không biết đã nhìn ra chỗ nào rồi, mở miệng càng chẳng còn chút tự tin nào.
"Xin lỗi, ừm... Anh không cần vì lời nói của em mà đưa em mượn sách đâu, để anh dùng là được."
"..."
Tầm mắt Văn Dục Phong vừa thong thả vừa thâm ý từ chỗ cổ tay bị cô nắm di chuyển lên, môi mỏng cong cong.
"Anh không cần, coi như là trả ơn cứu mạng của em đi?"
"..."
Tần Tình bị lời này nghẹn họng, trộm liếc mắt chàng tải một cái, sau đó yên lặng xoay trở về.
Văn Dục Phong cười khẽ một tiếng, trực tiếp rời đi.
Lúc này, Lý Hưởng ở hàng sau đang kéo lấy Triệu Tử Duệ khóc lóc kể lể:
"Cái gì mà lạnh lùng lãnh đạm, đều là giả, Dục ca rõ ràng chính là ghét bỏ chúng ta. Mày xem anh ấy vừa bị cô gái nhỏ kia sờ soạng một phen, chẳng những không tức giận, ngược lại còn nói cười với người ta, đâu như tao lúc trước..."
"Chú mày làm sao?"
Một thanh âm khàn khàn thản nhiên vang lên ở phía sau cậu ta.
"..."
Lý Hưởng trầm mặc ba giây, biểu tình cứng đờ xoay người, nằm bò trên bàn, bày ra tư thế chán đời.
Văn Dục Phong tâm tình khá tốt, cũng không so đo với cậu ta, xoay người trở về vị trí của mình.
Triệu Tử Duệ ở một bên nhịn cười, đè giọng nói: "Tao thấy, mày nên cảm ơn người ta nhiều lắm. Nếu không phải vừa rồi người ta dỗ cho Dục ca tâm tình tốt như vậy thì tao đoán lúc này chắc tao đang chuẩn bị nhặt xác cho mày rồi."
"..."
Lý Hưởng ai oán nhìn Triệu Tử Duệ một cái.
Cậu ta vừa mới chuẩn bị mở miệng cãi một câu thì cửa phòng học có người đẩy ra.
Phó Chính Nam vẻ mặt nghiêm túc đi đến, vừa bước lên bục giảng vừa nói:
"Tiết sinh hoạt sau sẽ hủy bỏ, đổi thành Toán học."
"Hả??"
Trong phòng học tức khắc vang lên tiếng kêu rên.
Tần Tình thì yên lặng rũ mắt nhìn xuống quyển sách giáo khoa Toán mới tinh, khuôn mặt nhỏ tò mò mà nhăn lại.
... Người này, chẳng lẽ còn có thể biết trước chuyện sẽ đổi tiết?
Học sinh ai oán trong phòng học bị ánh mắt Phó Chính Nam liếc qua trấn áp, chờ lớp trật tự lại, tầm mắt Phó Chính Nam rơi xuống trên người Tần Tình.
Vẻ mặt nghiêm túc rốt cuộc lộ ra ý cười.
"Tần Tình, đã thích ứng được tiến độ chương trình học chưa?"
Đột nhiên bị điểm danh, Tần Tình có chút không kịp chuẩn bị, giật mình ngẩng mặt lên sau đó mới lấy lại tinh thần gật gật đầu.
Cô không lên tiếng, Phó Chính Nam cũng không để ý, tiếp tục cười hỏi.
"Đã quen hết các bạn trong lớp chưa?"
Đối với vấn đề này, Tần Tình có chút rầu rĩ.
Rốt cuộc thì trừ Văn Dục Phong, hình như cô chưa quen được ai cả.
Phó Chính Nam nhìn ra cô đang quẫn bách, lại chính hợp tâm ý ông, ông cười tủm tỉm nói: "Vừa hay, học kỳ này lớp phải bầu lại Cán sự môn, Cán sự môn Toán chưa có, vậy để em đảm nhận được chứ? Thầy sẽ đưa em danh sách các bạn trong lớp, hai ngày này em thu phát bài tập, nhân tiện làm quen các bạn một chút."
Tần Tình ngây người, qua hai giây mới phản ứng lại, vội đứng lên: "Thầy, em..."
Không đợi cô nói xong, Phó Chính Nam liền cười bổ sung: "Không cần lo lắng, bạn học trong lớp sẽ phối hợp với em. Có vấn đề gì, em đề cập với thầy sau là được."
Nói đến vậy rồi, Tần Tình tất nhiên không thể khước từ.
Cuối cùng cô đành gật đầu, héo hon ngồi xuống.
Phó Chính Nam vừa lòng thu hồi tầm mắt.
......
Tiết học này vừa kết thúc, Phó Chính Nam liền cầm một danh sách mới tinh tới trước mặt Tần Tình.
"Hôm nay sau khi kết thúc tiết đầu tiên của giờ tự học buổi tối, em đi thu bài tập ngày hôm trước của các bạn trong lớp; ai nộp ai không nộp đều ghi lại hết, em cũng làm quen với các bạn thêm đi."
"..."
Tần Tình nhăn cái mũi nhỏ nhìn tờ danh sách, chờ Phó Chính Nam nói xong cô mới hoàn hồn, ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt hạnh mở to: "Tiết tự học buổi tối?"
Phó Chính Nam bị câu hỏi đầy ý nghi vấn này làm giật mình, sau đó mới phản ứng lại.
"Ừm, em mới từ cấp hai lên, đối với cách học của cấp ba chưa rõ lắm. Ở cấp ba sau bữa tối chính là thời gian tự học, trước mắt lớp mười và lớp mười một có hai tiết, lớp mười hai thì ba tiết. Trước đó các bạn học đều đã nộp đơn đăng kí môn tự học rồi..."
Nói đến đây, Phó Chính Nam ngừng lại, "Trừ một số học sinh lựa chọn học ngoài thì còn lại tất cả mọi người đều tham gia giờ tự học hai tiết."
Tần Tình chớp chớp mắt.
"Nhưng em vẫn chưa nói với người nhà..."
Phó Chính Nam gật đầu: "Không sao, lát nữa thầy sẽ thông báo với bố mẹ em. Bữa tối có thể ăn ở nhà ăn trường học, em mang tiền mặt không?"
Tần Tình rất muốn lắc đầu.
"Không mang cũng không sao, thầy có."
"..."
Tần Tình sầu khổ nhăn mặt, cúi đầu, "Mang ạ..."
Giọng nói kia giống như nhân sinh vô khả luyến, dù có thì cũng đã tan biến hết rồi.
Phó Chính Nam lại không để ý tới thái độ của cô, cười tủm tỉm gật đầu.
"Ừm, vậy tối nay em làm quen hoàn cảnh một chút đi."
Tần Tình giãy chết trong khoảnh khắc cuối cùng.
"Thầy... tiết tự học buổi tối là đến mấy giờ ạ?"
Phó Chính Nam: "Chín giờ rưỡi."
Tần Tình: "..."
Phó Chính Nam vừa đi, Tần Tình liền bò ra bàn, thoạt nhìn ủy khuất đến suýt khóc.
Mà Phương Hiểu Tịnh bên cạnh vừa vặn nhìn hết toàn bộ câu chuyện, lúc này rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
"Dù là phải học thêm tiết tự học buổi tối thì cậu cũng không cần khổ sở như vậy chứ?"
Tần Tình lúc này tâm tình đã tuyệt vọng đến không còn tinh lực suy nghĩ là ai đang hỏi chính mình vấn đề này nữa, cô ghé vào trên bàn học mếu máo.
"Lúc tớ còn học cấp hai, ở nhà đều là bảy giờ đã rửa mặt đi ngủ rồi."
Phương Hiểu Tịnh: "...Vậy bài tập của cậu thì sao?"
"Làm xong từ trên trường đó..."
Phương Hiểu Tịnh: "..."
Cô ta không nên hỏi vấn đề này.
Cùng lúc đó, dãy cuối phòng học.
Lý Hưởng thu dọn cặp sách, hưng phấn hỏi Văn Dục Phong: "Dục ca, đêm nay đi đâu chơi?"
Văn Dục Phong lười biếng nâng mắt.
"Không đi chỗ nào cả."
Lý Hưởng ngây ngốc, qua một lúc lâu mới dè dặt hỏi: "Vậy Dục ca, anh là muốn...??"
Văn Dục Phong nhìn về vị trí nào đó phía trước phòng học, môi mỏng cong lên.
"Tự học."
Lý Hưởng: "..."
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hưởng: Tui không tin, đây nhất định là kẻ giả mạo Dục ca.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]