Tần Tình ngơ ngác nhìn nam sinh vóc dáng cao lớn đứng trước mặt mình, đến khi người nọ lại cúi xuống lần nữa cô mới đột nhiên hoàn hồn.
Tần Tình theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Động tác này của cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng muốn người đang gần trong gang tấc như vậy không nhìn thấy thì hơi khó.
Ánh mắt Văn Dục Phong thấp thoáng ý cười đảo qua gương mặt cô gái nhỏ, sau đó cậu duỗi tay, cầm lấy khăn lau bảng trong tay cô gái.
"Tránh xa một chút."
Giọng nói trầm trầm vang lên bên tai.
Tần Tình khẽ đáp "à", nghe lời lui một bước, lúc dừng lại, cô rối rắm nhăn mũi, cuối cùng quyết định lui về sau thêm mấy bước.
Văn Dục Phong rũ mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh như đang cười, chỉ là rất nhanh liền trở về bình đạm như trước.
Cậu xoay người cầm khăn lau bảng.
Tần Tình ở bên cạnh ngây ngốc.
Chân dài thật tốt mà.
Cô nhăn mặt nghĩ, cúi đầu nghĩ đôi chân mảnh khảnh của mình.
Nhìn vài giây, Tần Tình thành thật thở dài.
Có lẽ đời này cô với mấy chữ "chân dài" này không có duyên phận rồi.
Tần Tình nghĩ quá tập trung, ngay cả khi giáo viên Vật Lý đi vào phòng học đến đứng bên cạnh cô từ lúc nào mà cô cũng không chú ý.
Mãi đến khi Thẩm Lương đột nhiên bật cười.
"Ấy, Văn Dục Phong, em đang lau bảng sao? Thầy còn tưởng lịch trực nhật trong lớp không có tên em chứ."
Tần Tình bị âm thanh đột nhiên vang lên bên người dọa sợ, theo bản năng tránh sang bên cạnh, sau đó cô mới quay về phía Thẩm Lương chào: "Em chào thầy."
Mà Lớp phó Lao động ở một góc trong phòng học nghe Thẩm Lương nói như vậy cũng không khỏi trầm mặc.
... Lịch trực nhật, đúng là không có tên Văn Dục Phong.
Cậu ta không dám phân công.
Lại nói Thẩm Lương, sau khi nghe thấy cô gái nhỏ ở bên cạnh chào hỏi, thầy cười tủm tỉm hỏi han.
"Bạn học Tần Tình, vậy em đang làm gì trên này vậy?"
"..."
Tần Tình nghẹn họng.
Cô thật sự không biết nên nói cái gì mới được... Nói đáng lẽ cô mới là người lau bảng, còn Văn Dục Phong chỉ là tới giúp đỡ sao?
Không đợi Tần Tình nghĩ xong, người bên kia đã lau sạch bảng, chân dài nhấc lên đi qua bên này.
Ánh mắt cậu nhìn thoáng qua hai người, ném giẻ lau bảng sang một bên.
"Em trực nhật, bạn ấy trông coi."
Nam sinh cong môi, ánh mắt rơi xuống trên người Tần Tình.
"Đúng không, bạn học nhỏ?"
"..."
Tần Tình mặt ửng đỏ, đôi mắt thuần khiết không chớp nhìn Văn Dục Phong.
Thẩm Lương nghe vậy hơi nhướng mày: "Lại có người có thể phân công được cho em sao?", thầy nghiêng mắt đánh giá Tần Tình, vui đùa nói: "Xem ra 'tiểu tài nữ' của chúng ta thật sự là không thể khinh thường."
"..."
Tần Tình bị ánh mắt thâm ý của Thẩm Lương nhìn đến mức không được tự nhiên.
Cô hướng về phía Thẩm Lương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn Văn Dục Phong một cái rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng học.
Nhìn bóng dáng có vài phần hốt hoảng của cô gái nhỉ, đuôi mắt Văn Dục Phong giương lên, ý vị thâm trường nhìn ra cửa lớp.
Sau đó cậu mới quay về chỗ Thẩm Lương.
"Thầy Thẩm, em đi ra ngoài trước."
Thẩm Lương cười rất hiền từ, gật gật đầu.
Văn Dục Phong nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Tới bên ngoài phòng học, tầm mắt cậu đảo một vòng, quả nhiên thấy Tần Tình đang đứng ở cạnh tường.
Tần Tình nhận ra ánh mắt cậu đầu tiên, trong mắt cô hiện rõ vẻ hoảng hốt, chẳng qua một thoáng sau đã bình thường trở lại.
Khuôn mặt nhỏ của cô bạnh ra, nghiêm túc nhìn nam sinh đi đến trước mặt mình.
Đến khi Văn Dục Phong dừng lại, cô mới hơi rũ mắt:
"Thực xin lỗi, đàn anh Văn, những lời em nói buổi tối hôm đó mong anh đừng để trong lòng... Là em hiểu lầm anh, cho em xin lỗi."
"..."
Văn Dục Phong ban đầu không nói chuyện, chỉ một mực nhìn cô gái nhỏ, Tần Tình đợi nửa ngày không nghe thấy trả lời, nâng đôi mắt lên khó hiểu nhìn về phía cậu, bấy giờ cậu mới cười nhẹ, nhìn sang một bên khác.
"Điều anh tò mò chính là...", cười xong, Văn Dục Phong quay mặt lại, ánh mắt rạng rỡ rơi trên mặt Tần Tình: "...Rốt cuộc em hiểu lầm anh cái gì?"
Đối với vấn đề này, Tần Tình có chút sầu muộn.
Cô chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình.
Chẳng qua dù nghĩ vậy nhưng lời ra khỏi miệng vẫn không có chút tự tin.
"Bởi vì em nghe lời đồn đại bên ngoài, không chứng thực đã tùy tiện gán cho đàn anh cái danh 'tùy tiện', chỉ bằng suy đoán chủ quan của mình mà tự đưa ra kết luận, còn nói lời quá đáng với đàn anh, phụ ý tốt của đàn anh..."
Nhìn cô gái nhỏ nghiêm túc đứng trước mặt mình vạch rõ "tội danh" đã phạm phải, thật giống như đang làm báo cáo vậy, Văn Dục Phong thật sự có chút buồn cười, cậu bật cười, nâng tay không nặng không nhẹ xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ một cái.
Tần Tình đang buồn rầu cau mày bị xoa đầu tới ngây người, mắt hạnh xinh đẹp mở to tròn tròn.
Cô mờ mịt nhìn nụ cười không kiềm chế nổi của Văn Dục Phong.
Đường nét phóng túng quái đản thường ngày trên mặt nam sinh trở nên nhu hòa hơn vài phần, nhưng thứ khiến lòng cô sinh ra cảm giác bất an chính là đôi mắt đen lúc này đang rạng rỡ tới mức khiến người trầm luân kia.
Tần Tình trước nay vẫn biết người này sinh ra đã có dung mạo được ông trời ưu ái, nhưng lúc này, khi cậu đứng giữa hành lang, nhìn những sợi nắng chiếu vào cậu tựa muôn vàn dải lụa mỏng, nhìn cậu đứng trong ánh dương nở nụ cười xinh đẹp hơn vạn vật trên đời...
Lớn như vậy, Tần Tình chưa bao giờ được nghe thấy tiếng tim mình đập rõ ràng tới vậy.
...Giống như có thứ cảm xúc gì đó ở trong lòng đang liều mạng nhảy nhót, chờ ngày phá kén chui ra.
Có lẽ sẽ rất đau, nhưng không biết tại sao, Tần Tình lại chỉ cảm thấy có chút khát vọng mới lạ.
Lúc cô còn thần người, Văn Dục Phong đã thu đôi mắt ngậm cười trở về.
"Cho nên, em muốn bồi thường anh như thế nào?"
"Hả?"
Cô gái nhỏ không phản ứng kịp, ngẩn ngơ ngước mắt.
"Sao vậy?", Văn Dục Phong hơi nhướng mày: "Chẳng lẽ em chỉ là thuận miệng nói một lời xin lỗi không có thành ý hay sao?"
"..."
Tần Tình căng mặt, chậm rì rì gật đầu, sau đó cô dường như lại nghĩ tới cái gì, vội ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về đối phương: "Đàn anh có cần gì không? Hoặc là... em có thể giúp anh làm chuyện gì không? Em sẽ cố gắng làm thật tốt!"
Văn Dục Phong thâm ý liếc cô gái nhỏ một cái.
Sau một lúc lâu, môi mỏng khẽ khép mở: "Có hai việc."
Có lẽ là bởi vì biểu tình kia của Văn Dục Phong quá sâu xa, Tần Tình ngẩn ra một chút rồi mới tò mò chớp mắt, hỏi: "Hai việc gì?"
"Thứ nhất, không được gọi anh là đàn anh hoặc là bạn học gì đó, hơn nữa, anh hy vọng đây là lần cuối cùng anh nói về chuyện này."
Một ngón tay thon dài giơ lên trước mặt Tần Tình, quơ quơ.
"..."
Ngón tay cũng thon dài, thật đẹp mà, cô không thể không ghen tị với ưu thế gen di truyền này được...
Tần Tình nhìn hai giây, nhăn mặt nghĩ thầm rồi chán nản gật đầu: "Vậy chuyện thứ hai thì sao?"
"..."
Văn Dục Phong nhẹ nhàng rũ mi.
Vài giây sau, môi mỏng bỗng giương lên.
"Bắt đầu từ sáng mai, anh đưa em đi học, thế nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]