Văn Dục Phong ôm Tần Tình để lên bàn, trong ngoài phòng học đều là một mảnh yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
_____Người ở trong lớp còn chưa từng gặp qua trận thế như vậy.
Nếu câu "Anh sai rồi" chỉ nói một lần thì đa số mọi người ở đây sẽ nghĩ bản thân xuất hiện ảo giác, nhưng mà câu này lại được nói hai lần khiến cho bọn họ hoàn toàn kinh ngạc.
Bọn họ đã thấy qua Văn Dục Phong khi đối mặt với thông báo trường phê bình hay giáo viên đối với thông báo phê bình cùng xem kỹ xử phạt lưu ban cũng có thể cười đến không chút để ý, vậy mà người trước mắt này sẽ giọng nói dịu dàng trầm thấp hơi khàn nhận sai______ bọn họ một chút cũng không quen thuộc, một chút cũng không quen biết.
Ngay cả Lý Hưởng đang đứng ở hàng phía sau cũng ngây ra hồi lâu, mới thấp giọng mắng câu.
"...Triệu Tử Duệ, mày nhéo tao một cái, tao cảm thấy tao hình như còn đang nằm mơ chưa tỉnh."
"......"
Triệu Tử Duệ nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Tất cả bọn tao đều chưa tỉnh, đang cùng mày mơ chung một giấc mơ?"
"Cũng đúng."
Lý Hưởng ai thán, rũ vai, yên lặng nằm bò ra bàn học_____
"Tao nghĩ cho dù có nằm mơ tao cũng không dám mơ Dục ca nhận sai... Hơn nữa, không biết tại sao, tao cảm thấy nhưng tháng ngày tiêu sái của chúng ta sắp lụi tàn."
Triệu Tử Duệ liếc mắt nhìn Lý Hưởng một cái, khó có khi không có độc miệng nói lại, mà cũng im lặng.
________
Bởi vì lúc này, suy nghĩ của cậu ta và Lý Hưởng là giống nhau.
Sau khi phòng học an tĩnh xuống, Tần Tình từ mơ mơ màng màng rốt cuộc cũng tìm lý trí về.
Cô nhẹ nhàng giãy giụa, thanh âm lại mang theo vừa mềm mại vừa vô lực.
"Anh thả em xuống đi..."
Văn Dục Phong không nói chuyện, dang tay ôm cô gái nhỏ ra khỏi bàn học.
Sau đó cậu xoay người đưa lưng về phía cô gái nhỏ, ngồi xổm xuống____
"Anh cõng em đến phòng y tế."
Tần Tình nhăn mi.
"Em không sao... cố gắng thêm một tiết_____"
"Thân nhiệt bên ngoài của em nóng như vậy, nếu lại gánh thêm một tiết nữa, sợ là anh phải kêu xe cấp cứu cho em."
Thanh âm vững vàng của Văn Dục Phong cắt ngang lời Tần Tình.
Tần Tình, ánh mắt trầm xuống, môi nhỏ chu lên, trên mặt cũng mang theo hai chữ kháng cự.
Văn Dục Phong vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm mặt nghiêng về sau hỏi_____
"Hay là nói, em muốn đổi tư thế khác?"
"..."
Lời này vừa rơi xuống, vẻ mặt của người khác còn dại ra chưa hiểu, Tần Tình đã điều động hết sức lực mà mình đang có, cuống quít bò lên lưng nam sinh.
_______
Nếu lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà bị khiêng đi, vậy cô không cần sống nữa.
"..."
Đã thực hiện được, cậu quay mặt lại bước đi, môi mỏng khẽ nhếch lên.
Chẳng qua cậu cảm giác được nhiệt độ của cô gái nhỏ đang nằm trên lưng mình rõ ràng cao hơn mức bình thường, ý cười lạnh lẽo trên mặt Văn Dục Phong trở nên đạm hơn, đỉnh mày sắc bén nhăn lại.
Cậu không dám trì hoãn thêm nữa, đem người cõng lên liền hướng bên ngoài phòng học đi.
Cùng lúc đó nói vọng lại với người phía sau_____
"Lý Hưởng, xin cho cô ấy nghỉ tiết Toán."
"Ah."
Lý Hưởng bản năng lên tiếng.
...
Trong trí nhớ của Tần Tình, cô lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô được người khác cõng ở trên lưng.
Gần gũi không có khe hở, hô hấp có thể nghe, da thịt thân cận.
Cô có chút không được tự nhiên lấy tay câu ở trước người nam sinh, cánh tay dán lên đôi vai rộng lớn làm cho người cảm giác an tâm, tuy rằng cơ thể mang theo nhiệt độ xa lạ khiến cô rất muốn buông ra, nhưng chỉ cần nhìn sang bên cạnh, cô liền cảm thấy bệnh sợ độ cao của mình quan trọng hơn.
...Người này lớn lên thật cao nha.
"Một mét tám sáu."
Thanh âm khàn khàn từ phía dưới thân thể cô đang kề sát vang lên.
Tần Tình ngẩn ngơ.
Sau đó cô mới phản ứng lại đây, vừa rồi tựa hồ cô đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Chẳng qua không đợi cô cảm thấy xấu hổ vì bản thân nói lỡ, thì cô đã lâm vào tình trạng mất mát.
_____Thế mà cao hơn cô hẳn hai mươi cm.
Chênh lệch Gen, quả nhiên là chuyện khiến người tuyệt vọng nhất trên thế giới này.
Tựa hồ đã nhận ra cô gái nhỏ đang nằm ở trên lưng mình đang lâm vào cảm xúc suy sút, bước chân của nam sinh không khỏi dừng lại, mặt hơi nghiêng qua hỏi.
"Làm sao vậy?"
"..."
Tần Tình chậm rì rì bò trở về, gương mặt dán lên áo sơ mi trắng của cậu, sau đó như là bị bỏng nên khuôn mặt nhỏ dịch ra.
Đôi mắt đen láy ướt dầm dề mang theo chút cảm xúc vô tội lại có chút thất thố.
Đợi trong chốc lát không thấy cô trả lời, Văn Dục Phong chỉ tưởng cô gái nhỏ bị bệnh nên khó chịu, vì vậy không lại truy vấn tiếp.
Thẳng tới khi đến bên ngoài phòng y tế, nháy mắt khi cậu nhắc chân muốn bước vào cánh cửa, lại nghe cô gái nhỏ trên lưng nói một câu với thanh âm thấp mềm.
"Anh sao lại cao như vậy..."
Văn Dục Phong ngẩn ra hai giây, sau khi lấy lại tinh thần không khỏi bật cười.
Bị bệnh là thứ luôn dễ khiến người ta trở nên mẫn cảm yếu đuối, cũng sẽ trở nên dễ dàng ỷ lại, không có tâm phòng bị.
Tần Tình cũng không ngoại lệ.
Sau khi nghe thấy được nam sinh cười nhẹ, cô nhẹ nhàng nhíu lại cái mũi nhỏ, ánh mắt uể oải: "Nhưng em làm sao đi nữa cũng không cao được."
Văn Dục Phong cõng cô gái nhỏ bước lên lầu phòng y tế, cậu vừa đi vừa cười nhẹ cùng Tần Tình đáp lời.
"Em muốn mình cao để làm gì?"
Tần Tình cau mày nghĩ nghĩ.
"Có thể thấy được phong cảnh mà bây giờ em không nhìn thấy, có thể lấy được đồ vật đặt ở chỗ cao, có thể lau bảng mà không cần lấy ghế..."
Văn Dục Phong cõng Tần Tình đi tới lầu hai, xa xa thấy được bảng tên của phòng y tế, cậu nhấc chân đi qua.
Đồng thời mở miệng: "Vậy sau này, anh cõng em nhìn, anh giúp em lấy, bảng đen anh lau."
Vừa dứt lời, cậu đã đẩy cửa đi vào.
Giáo viên đang ngồi ở bàn làm việc nâng lên mắt kính, trước liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái, sau đó lại liếc nhìn Tần Tình một cái.
Sau đó giáo viên trầm mặc trong chốc lát:
"Sao lại là hai em?"
Tần Tình nghe vậy nhấc mắt lên, nhìn thấy là vị giáo viên mà lần trước cô tập quân sự bị cảm nắng sau đó đưa tới phòng y tế gặp phải, không khỏi hơi quẫn bách.
Giáo viên đứng dậy, kêu Văn Dục Phong đem Tần Tình thả lên trên giường bệnh trong phòng khám.
"Cô gái nhỏ lại làm sao vậy?"
Không đợi Tần Tình mở miệng, Văn Dục Phong đã một bên đem người buông xuống một bên nói.
"Cảm mạo phát sốt, nhiệt độ cơ thể hẳn là không thấp hơn 38 độ."
Giáo viên lấy nhiệt kế ra, đưa cho Tần Tình.
"Nhiệt độ vừa mới hạ xuống liền bị cảm? Sức đề kháng của cô gái nhỏ thật sự rất kém, như vậy là không được đâu."
Lúc này giáo viên mới chú ý tới trên người Tần Tình rõ ràng đang mặc một cái áo khoác đồng phục khá lớn, mày cũng đi theo nhăn lại.
"Bây giờ nữ sinh các em, chỉ cần phong độ không cần ấm sao_____ có phải lúc sáng đi học không mặc áo khoác không? Chỉ lo xinh đẹp là không được, lỡ như tổn thương xương cốt do giá rét, để lại bệnh căn, rồi sau này sẽ đến lúc chịu tội! Bây giờ em chưa thấy, chờ lớn tuổi một chút, khi em bị cảm lạnh, buổi tối có thể đau đến em muốn ngủ cũng ngủ không được..."
Mắt thấy cô gái nhỏ vốn đang ốm yếu, còn bị giáo viên dạy bảo khiến đầu nhỏ đều cúi thấp xuống, Văn Dục Phong thật sự nhịn không được nữa.
Cậu ngồi dậy, môi mỏng hé mở.
"Không trách em ấy, trách em."
Giáo viên còn đang chuẩn bị nói thêm câu gì đó nghe cậu nói vậy không khỏi sửng sốt, góc độ của ánh mắt từ nhìn xuống bây giờ đã nâng lên ngước nhìn_____
"Có ý gì?"
Văn Dục Phong thần sắc nhàn nhạt.
"Không liên quan, cô chỉ cần khám bệnh cho em ấy, còn cô muốn dạy bảo gì thì nhằm vào em là được."
"..."
Giáo viên bị lời nói của cậu nghẹn lại, ngây người một hồi lâu mới tức giận mà liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái, quay đầu đi vào phòng thuốc.
...
Sau khi đo xong nhiệt độ cơ thể, 38 độ rưỡi, dưới tình huống Tần Tình kiên trì không chịu chích thuốc, nên chỉ có thể lấy thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm uống, hai người liền rời đi.
Chẳng qua trước khi đi, Văn Dục Phong và bạn học nhỏ của cậu đã giằng co một hồi lâu về việc tự mình đi hay là để cậu cõng trở về.
Cuối cùng vẫn là cậu nhìn bộ dáng nghiến răng cố chống đỡ của Tần Tình mà không nỡ ép cô nữa, lúc này mới tùy ý cô tự lực trở về đi.
Nhưng cho dù như vậy, vì Tần Tình đang mặc một kiện áo khoác có thể che tới một nửa váy đồng phục, phía sau còn đi theo một vị giáo bá tay đang cắm túi quần trên người lại chỉ bận áo sơ mi trắng không mặc áo khoác, vẫn là hấp dẫn những học sinh đi ngang qua cơ hồ trăm phần trăm quay đầu lại nhìn.
Trên đường đi phải chịu đựng đủ loại ánh mắt khác nhau, Tần Tình chỉ hận không thể đem đầu nhỏ nhét vào chiếc áo khoác mà so với đồng phục của mình lớn hơn tới một vòng.
May mà đoạn đường đi về phòng học không xa quá, không qua bao lâu, Tần Tình và Văn Dục Phong đã đứng ở trước cửa phòng học lớp sáu năm hai.
Thấy thầy Thẩm Lương đang đứng ở trên bục giảng, đi ở phía trước Tần Tình ngẩn ra, Văn Dục Phong đi theo phía sau lại chỉ rũ mắt xuống.
"...Thầy Thẩm."
Hai người không sai biệt lắm đồng thời mở miệng.
Thẩm Lương nhìn ra được Tần Tình khó hiểu, nên mở miệng nói: "Là như thế này, bệnh gan của thầy Phó các em lại tái phát, trong khoảng thời gian này phải nằm viện điều trị, học kỳ này là thầy tạm thay giáo viên chủ nhiệm của các em đảm nhiệm; giáo viên môn Toán của các em sẽ được sắp xếp lại, chỉ là hôm nay tình huống đột nhiên xảy ra, còn chưa kịp điều phối, cho nên tiết này liền học Vật lý trước."
Thầy Thẩm hơi dừng, quay đầu lại nhìn về phía lớp học________
"Chỉ là các em đứng quá lo lắng, chờ sau khi giáo viên Toán được sắp xếp xong, thầy nhất định sẽ trả lại tiết cho các em."
Vừa nghe lời này, học sinh trong lớp sôi nổi mở miệng________
Đối với Thẩm Lương tính tình tốt, giảng bài còn dí dỏm, tất cả mọi người điều thống nhất hoan nghênh, nếu nhất định phải đi học, bọn họ ước gì chỉ học duy nhất một tiết của Thẩm Lương.
Thẩm Lương cũng rõ ràng đám học sinh này đang nghĩ gì, cũng không trả lời, cười cười, nhưng trong lòng đã dự định rồi.
Sau đó Thẩm Lương ánh mắt chuyển sang hai người còn đang đứng ở trước cửa trong phòng học.
Ánh mắt của thầy Thẩm dừng lại vài giây trên kiện áo khoác mà Tần Tình đang mặc, mắt liền tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
"Tần Tình, Văn Dục Phong, các em nhanh vào chỗ đi. Đặc biệt Tần Tình, nếu thấy không thoải mái thì nói với thầy, trước tiên về nhà, không cần kiên trì."
Tần Tình lắc lắc đầu: "Thầy Thẩm, em khá hơn nhiều rồi."
Tần Tình nói xong liền ngoan ngoãn mà trở về vị trí, Văn Dục Phong cũng trở về_____ nhưng là đi theo tới chỗ cô ngồi.
Ly nước trên bàn bị Văn Dục Phong cầm lên, sau đó cậu nhìn lên bục giảng Thẩm Lương.
"Thầy Thẩm, em ấy có một phần thuốc uống phải uống trước, em đi lấy nước cho em ấy."
"..."
Ánh mắt Thẩm Lương chợt lóe, cuối cùng vẫn là gật đầu, không nói cái gì.
Tựa hồ Văn Dục Phong cũng cảm thấy Thẩm Lương sẽ đồng ý, thuận thế liền đi ra ngoài.
...
Cho đến khi tiết cuối cùng kết thúc, người thứ nhất đứng dậy trong phòng học là Văn Dục Phong.
Trong lớp mọi người sôi nổi nhìn nhưng lại không dám nhiều lời, trong ánh mắt của mọi người, cậu trực tiếp đi tới bàn của Tần Tình.
"Em có cận thị không?"
Bị hỏi bất thình lình khiến Tần Tình ngốc một hồi, qua hai giây mới lắc lắc đầu.
Khoé môi của cậu khẽ nâng.
"Em chờ anh trong chốc lát."
"..."
Tần Tình đã chuẩn bị đứng dậy, nhưng giờ lại hơi do dự, nghĩ đến bản thân còn đang mặc áo khoác của người này, nên cũng thật sự không cách nào cự tuyệt.
Cô vì thế nhẹ cúi đầu xuống.
Văn Dục Phong xoay người đi tới bên cạnh Thẩm Lương đang sắp xếp sách vở ở trên bục giảng.
"Thầy Thẩm, học kỳ này của lớp, tất cả mọi việc, đều do thầy phụ trách phải không?"
Thẩm Lương sửng sốt, ngẩng đầu, rất có hứng thú mà nhìn về phía Văn Dục Phong.
_________
Dạy ở lớp số sáu đã hơn một năm, đây vẫn là lần đầu được cậu học sinh nỗi tiếng giáo bá này chủ động nói chuyện cùng.
Hơn nữa lại là nói chuyện như vậy nghiêm túc.
Thẩm Lương nghĩ như vậy, cười gật đầu.
"Đúng vậy, tuy rằng bệnh của thầy Phó cũng không lo ngại gì, nhưng vẫn phải phẫu thuật_____ sau khi phẫu thuật cần có thời gian để hồi phục, không được quá mức mệt nhọc, cho nên ít nhất thầy sẽ làm giáo viên chủ nhiệm hết học kỳ này."
Văn Dục Phong gật đầu.
Sau đó ánh mắt của cậu chuyển sang Phương Hiểu Tịnh còn chưa đi ngồi bên cạnh Tần Tình.
Con ngươi đen nhánh lạnh đi trong một cái chớp mắt, mấy giây sau, ánh mắt cậu thu lại, môi mỏng khẽ nhúc nhích______
"Thầy Thẩm, em hy vọng thầy có thể sắp em ngồi cùng bàn với Tần Tình."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]