Chương trước
Chương sau
Tần Tình đứng trước cửa phòng học lớp 11- 7, có chút khó hiểu nhìn học sinh trước mặt.

“Cậu giúp tớ đem tờ giấy này cho cậu ấy là được.”

Học sinh kia bất đắc dĩ lắc đầu: “Bạn học, không phải tớ không muốn giúp cậu, chỉ là gữa trưa hôm nay Lâm Văn Thao vừa ở trong lớp nói qua, nếu cậu tới đưa cho cậu ấy đáp án, bảo chúng tớ ai cũng không bước tới, chờ chính cậu ấy tới lấy.”

Tần Tình hơi nhíu mày: “Tại sao?”

“Tớ cũng không biết... chẳng qua cậu cũng đừng nóng vội, cậu ấy đi vệ sinh, cậu ấy rất nhanh sẽ về_____ Ah! Lâm Văn Thao!”

Học sinh đứng đối diện Tần Tình nói được một nửa, liền nhìn thấy phía sau cô gái nhỏ không xa một bóng người chậm rãi tới gần, cậu ta vội vàng vẫy tay với người kia.

Thấy Lâm Văn Thao chú ý tới hướng này, học sinh kia cườn bỡn cợt với cậu ta___

“Bạn học lớp sáu kia tới tìm cậu_____ tớ giữ lại cho cậu, thế nào, đủ trượng nghĩa chứ?”

Lâm Văn Thao đi tới cười, đấm cho học sinh kia một cái______

“Được, hôm nào mời cậu ăn cơm.”

Nói xong, cậu ta chuyển hướng nhìn cô gái nhỏ đứng một bên vẫn còn lọt trong sương mờ:

“Mới vừa đưa đề cho cậu đã làm xong? Nhanh vậy à?”

Tuy rằng Tần Tình khó hiểu người này tại sao nhất định phải giáp mặt nói chuyện với cô, nhưng nghĩ cũng không nghĩ, chỉ mặt mày hơi cong đem giấy bài tập trong tay đưa qua.

“Uhm! Tiết tự học trước dùng một nửa thời gian tớ đã làm xong, cho nên thời gian còn lại liền dùng để thử làm đề của cậu một chút.”

“Đề này của tớ thế nào?”, Lâm Văn Thao cười nhận giấy bài tập, vừa đánh giá chữ viết trên giấy, vừa hỏi.

Sau khi đơn giản rà qua một lần, cậu ta lại ngẩng đầu: “Đặc biệt so với đề trước, có phải năng lực đặt vấn đề cũng tiến bộ không ít?”

“...”

Tần Tình không vội trả lời, ánh mắt hơi ngừng lại suy nghĩ trong chốc lát.

Sau đó cô dùng ngữ điệu không nhanh không chậm, bẻ ngón tay trả lời: “Trong đề mục có hai bẫy rập gây rối và nhiễu loạn suy nghĩ, trong lúc giải đề có một điểm bẻ cong, trước điểm bẻ cong rất khó giải ra, mà sau khi phá giải điểm bẻ cong này, suy nghĩ giải đề về cơ bản thuận buồm xuôi gió.”

Lâm Văn Thao cười lắc đầu: “Quả nhiên không làm khó được cậu.”

Tần Tình không trả lời, đôi mắt cong thành mảnh trăng non biểu thị cô gái nhỏ bây giờ hiểu nhiên tâm tình rất tốt.

“À, đúng rồi.”, Tần Tình đột nhiên nghĩ ra: “Cậu tìm tớ có chuyện gì? Bạn học kia vừa này nói cậu nhất định phải giáp mặt tớ lấy tờ giấy mới được.”

“...Đúng là có chuyện.”

Ánh mắt Lâm Văn Thao chợt loé.

Đối với ánh mắt tò mò của cô gái nhỏ nhìn mình, cậu ta vốn đã tới bên miệng lại chuyển ý, ý cười trên mặt cũng lần nữa hiện lên:

“Cái đề lần trước tớ đưa cậu, đáp án của cậu, tớ đã nghiêm túc xem qua, chẳng qua phương pháp giải của cậu với đáp án của tớ có chút khác, tớ muốn cùng cậu thảo luận với nhau một chút.”

“Phương pháp không giống nhau?”

Ánh mắt Tần Tình sáng lên, khoé môi mềm mại cong lên: “Được nha, chúng ta vừa vặn có thể xem một chút suy nghĩ của ai càng đơn giản rõ ràng, nhanh và tiện hơn, cùng tham khảo!”

Ý cười trên mặt Lâm Văn Thao càng đậm, đáy mặt cũng lập loè lên cảm xúc không rõ: “Vậy tiết sau cậu có thời gian không? Có thể nói, tiết tự học sau chúng ta cùng tới thư viện thảo luận một chút.”

Tần Tình theo bản năng liền gật đầu, chỉ là vừa muốn làm động tác, cô đột nhiên nhớ tới việc trước đó vì bản thân giảng đề cho nam thần Vũ Văn, sau đó Văn Dục Phong tựa hồ rất không vui vẻ.

...“Anh chỉ cho em giảng cho anh”...

Tiếng nói trầm thấp kia phảng phất còn ở bên tai.

Tần Tình khẽ thở dài.

Tuy nói rằng đây không hẳn là giảng đề, nhưng không biết tại sao, cô vẫn cảm thấy rất chột dạ nên không cách nào gật đầu.

Khi Tần Tình đang rối rắm nên tìm lý do gì thích hợp từ chối Lâm Văn Thao, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lười nhác ở phía trên truyền tới_____

“Xin lỗi nha.”, Văn Dục Phong một tay ôm vai Tần Tình, đem cô gái nhỏ kéo ra sau một bước, kéo khoảng cách giữa cô và Lâm Văn Thao.

“Đây là gia sư chuyên dụng của tôi, thứ không cho người ngoài mượn.”

Miệng lưỡi nam sinh nhẹ tênh, mang theo sự hài hước không chút để ý, cố tình trong chỗ sâu của cặp con ngươi đen nhánh kia, như ẩn giấu hai mũi dao sắc bén.

Liếc nhìn đều khiến người khác cảm thấy dựng tóc gáy.

“...”

Trên mặt Lâm Văn Thao tươi cười, Theo sau sự xuất hiện của Văn Dục Phong là lời nói, chút mờ nhạt.

Sau một hồi cậu ta cùng Văn Dục Phong trầm mặc nhìn nhau, mới một lần nữa câu khoé môi lên, đem tầm mắt chuyển qua trên người Tần Tình_______

“Bạn học Tần Tình cũng đã đồng ý?”

Tần Tình trước đó còn vì sự xuất hiện của Văn Dục Phong cùng động tác đột ngột làm cho ngây ngốc, lúc này thật ra đã khôi phục lại tinh thần.

Nghe xong vấn đề của Lâm Văn Thao, Tần Tình do dự nhăn mày lại.

...Khi ấy, xem như đồng ý?

Tựa như cũng không thể tính nhỉ?

Cô đang nghĩ như vậy, liền cảm nhận được nam sinh đứng bên cạnh mình áp tầm mắt xuống.

Tần Tình theo bản năng ngẩng mặt, nhìn về phía đối phương.

Cánh tay vốn ở trên tay cô gái nhỏ rũ xuống, Văn Dục Phong rũ mắt vừa đối diện Tần Tình, vừa cúi người xuống bên tai cô______

“Không thể đồng ý sao?”

Tần Tình hơi nhíu mày: “Nhưng mà______”

Hơi thở bên tai mang theo tiếng cười khàn khàn.

“Vậy xem em có được không?”

“...”

Tần Tình phát ngốc mở to mắt nhìn đối phương, thẳng đến khi Văn Dục Phong chậm rãi đứng lên, cô mới hồi phục tinh thần.

Người này... không khỏi quá phạm quy!

Nhưng mặc dù biết rõ cậu hơn phân nửa là cố ý, gương mặt của Tần Tình vẫn tự chủ không được mà đỏ lên.

“Không nói lời nào, liền tính ngầm đồng ý.”

Ý cười đáy mắt của Văn Dục Phong càng đậm.

“...”

Tần Tình c ắn môi dưới hơi bực bội mở to mắt hạnh nhìn cậu.

“Bỏ đi!”

Cuối cùng mở miếng đánh gãy hết thảy, lại là Lâm Văn Thao ở bên cạnh sắc mặt đã trầm xuống.

Cậu ta nắm chặt thành quyền, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Văn Dục Phong, khoé miệng nhếch lên.

“Bạn học Văn vẫn là đừng làm khó Tần Tình.”, nói rồi, cậu ta lại chuyển sang cô gái nhỏ: “Chẳng qua chỉ là một bộ đề, hôm nào tớ đem cách nghĩ và phương pháp của tớ viết cho cậu là được.”

Tần Tình do dự gật đầu.

“À... xin lỗi!”

Nụ cười Lâm Văn Thao càng đậm:”Không sao!”

Cậu ta quơ quơ giấy bài tập trong tay: “Đề cậu ra, tớ cũng nhất định sẽ nghiêm cứu tỉ mỉ, nghiêm túc.”

Nói xong, cậu ta làm như vô tình liếc nhìn Văn Dục Phong một cái, liền xoay người rời khỏi.

“Chờ chút!”

Văn Dục Phong bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt hơi lạnh.

Thấy Lâm Văn Thao dừng bước, quay đầu nhìn chính mình, Văn Dục Phong mới trước tiên nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh mình.

“Em về trước đi.”

Bản năng của Tần Tính kháng cự lại đề nghị này, Cô nhìn Văn Dục Phong, lại liếc nhìn Lâm Văn Thao một cái, sau đó gương mặt nhỏ mới rối rắm xoay trở về.

“Văn Dục Phong, anh đừng...”

“Anh không có việc gì.”, Văn Dục Phong giơ tay phải quấn băng: “Chẳng qua anh phải uống thuốc hạ sốt, vừa mới nhớ ra không rót nước, muốn em về trước lấy giúp anh một ly.”

“...”

Tần Tình hoài nghi nhìn cậu, nhưng một hồi lâu qua đi, đều chỉ nhìn không thấy đáy mắt nam sinh có bất kỳ ý cười nào.

Cô chỉ có thể nhăn mày nghiêm túc dặn dò: “Không được khi dễ bạn học.”

“...”, Văn Dục Phong quay mặt buồn cười.

Qua 2 giây, câu mới xoay trở về. Thanh âm mang theo trầm thấp: “...Được!”

Trước khi đi Tần Tình vẫn không yên tâm, duỗi tay nhẹ nhàng chỉ chỉ cánh tay phải của cậu.

“Mặc kệ tại sao, miệng vết thương lại vỡ ra, em lập tức dọn về ngồi bên cạnh Phương Hiểu Tịnh.”

“...Ầy,”, khoé môi Văn Dục Phong giương lên độ cung mang theo hai phần thẳng thắn: “Em còn học được uy hiếp anh?”

Lần này Tần Tình không để ý tới cậu, hơi trừng mắt với cậu một cái, xoay người chạy mất.

Chờ cô gái nhỏ rời đi, Văn Dục Phong rốt cuộc thu hồi tầm mắt, chậm rãi xoay người.

Cùng lúc đó, ý cười trên mặt cậu nhạt dầu đi, hai ngôi sao lốm đốm trong con ngươi khiến người ta phát lạnh.

“Chúng ta,”, đôi môi nam sinh thẳng một đường: “...Nói chuyện?”

Lâm Văn Thao nương theo tư thế quay đầu kia trực tiếp xoay người lại: “Tôi và bạn học Văn cậu hình như ngay cả quen biết cũng không phải, có gì để nói đâu?”

“...”, Văn Dục Phong cười nhẹ, khi giương mắt lại không thấy nửa điểm ý cười: “Nếu cậu cảm thấy không có gì để nói, vậy sau này, nhớ cách xa cô ấy một chút.”

Nói rồi, Văn Dục Phong liền xoay người muốn đi.

Tiếng cười của Lâm Văn Thao lại vang lên phía sau cậu______

“Tôi cách xa cô ấy? Ha ha, lời này chẳng phải nên tự cậu nói với chính mình càng thích hợp hơn sao?”

“...”

Thân hình Văn Dục Phong dừng lại, quay mặt sang một bên, dư quang lạnh băng quét qua người Lâm Văn Thao.

“Làm sao? Tôi nói không đúng?”

Lâm Văn Thao nhấc chân đã đi tới, luôn đứng bên cạnh Văn Dục Phong______

“Tôi thực sự không rõ, cô gái có tính cách như Tần Tình làm sao sẽ trộn lẫn với loại người như cậu, ở bên nhau?_____ Cậu có thể cho cô ấy cái gì? Trừ bỏ liên luỵ đến thành tích của cô ấy, cậu muốn dẫn theo cô ấy trốn học, đánh nhau? Hay là hút thuốc, đi bar?”

Đối với những lời của nam sinh này, Văn Dục Phong cũng không có bộ dạng muốn tức giận, chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh băng: “Đây không tới phiên cậu đánh giá.”

“Tôi đây không đánh giá, chỉ là khuyên nhủ.”, Lâm Văn Thao hừ cười: “Ngoại trừ phiền phức và áp lực đến từ thầy cô người lớn, cậu cái gì cũng không cho được cô ấy... chi bằng trước khi mọi thứ xảy ra, nhân lúc còn sớm cách cô ấy xa một chút.”

“Tôi nói rồi!”

Ánh mắt của nam sinh trước sau trầm lạnh lúc này đây làm một động tác chớp mắt, nhanh như điện, tay trái xách cổ áo người bên cạnh, cậu đột nhiên đem người đẩy vào tường_____

Học sinh ở hành lang hô nhỏ, Văn Dục Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Văn Thao, giọng nói khàn khàn trầm thấp như mang theo máu tanh hung hăng________

“Cậu, không, có, tư, cách!”

........

Khi Tần Tình tới trước cửa phòng học, vừa hay nhìn thấy một nữ sinh ăn mặc tự hồ đồng phục THCS đang xô đẩy với Lớp phó lao động.

“Tôi thật thật thật không thể đưa giúp cậu!”

Lớp phó lao động lớp 11- 6 biểu tình sắp khóc: “Đến lúc đó cậu ta hỏi tới, tôi lập tức chết!”

Biểu tình của nữ sinh THCS vội vàng, bám lấy Lớp phó lao động không chịu buông: “Đàn anh xin giúp đỡ, anh giúp em để trên bàn anh ấy là được.”

Tần Tình khó hiểu đi lại phía hai người.

Cô tuy rằng tò mò, nhưng cũng biết không liên quan tới bản thân, liền chuẩn bị trực tiếp tránh hai người để vào cửa.

Chỉ là khi muốn sát vai đi qua, Lớp phó lao động lại như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, bắt lấy tay Tần Tình____

“Bảo cậu ấy đưa bảo cậu ấy đưa! Trong lớp chúng tôi người duy nhất có thể tồn tại tránh được chỉ có cậu ấy!”

Tần Tình: “...???”

Vừa nghe thấy lời này, nữ sinh THCS kia có chút nghi hoặc nhìn về phía Tần Tình, khi phát hiện ra “đàn chị” đứng đối diện cô ta không cao hơn mình bộ dạng lại ưa nhìn, đáy mắt cô ta xẹt qua một tia địch ý.

Chỉ là vừa nhìn thấy bức thư trong tay mình, nữ sinh THCS này chỉ đành phải cầm phong thư màu hông nhạt kia đi tới trước mặt Tần Tình.

Lớp phó lao động được cứu cuống quýt chạy.

Tần Tình ngốc nghếch đứng nhìn nữ sinh trước mặt mình: “Cậu có chuyện gì sao?”

Nữ sinh kia đem phong thư hồng nhạt trong tay bước đến trước mặt Tần Tình nhét vào, sau đó khom người 90 độ_________

“Đàn chị! Xin giúp em đem cái này chuyển cho đàn anh Văn Dục Phong, cảm ơn chị!”

Nói xong, không chờ Tần tình phản ứng lại, nữ sinh kia đã quay đầu chạy xuống cầu thang.

“...”

Tần Tình đứng tại chỗ tròn mắt há miệng nhìn phong thư màu hồng nhạt trong tay.

Rối rắm 2 giây, cô thở dài, cầm phong thư đi vào lớp học.

Trong lớp tựa hồ có không ít người ngóng ra cửa sổ xem tình hình, lúc này thấy Tần Tình cầm phong thư màu hồng nhạt kia vào, không khỏi thấp giọng bàn tán một phen.

Tần Tình khó hiểu mang theo ánh mắt dán trên người đi về bàn cuối cùng. Cô vừa chuẩn bị vào trong, liền nghe thấy một tiếng thở dài.

“Bạn học mới, lá gan của cậu thật lớn.”

Tần Tình tò mò nhìn qua.

Lý Hưởng đang biểu tình phức tạp nhìn phong thư màu hồng nhạt trong tay cô.

“À, cái này...”, Tần Tình xấu hổ thả về phía bàn của Văn Dục Phong: “Vừa nãy có nữ sinh đựa cho tớ rồi chạy.”

Lý Hưởng: “Tớ đây hữu nghị kiến nghị, cậu trực tiếp vứt nó vào thùng rác.”

“...”

Tần Tình nhăn mày lại: “Đây là đồ của người khác, tớ không thể không có sự cho phép đã tuỳ tiện xử lý.”

Lý Hưởng thở dài, không nói gì nữa, quay đi.

Tần Tình còn có chút nghi hoặc, vẫn muốn hỏi lại, chẳng qua mắt thấy kim đồng hồ thạch anh________ cách giờ vào lớp không quá hai phút.

Tần Tình vội cầm lấy ly nước chạy ra ngoài.

Một phút sau, Tần Tình cầm ly đầy nước trở về lớp học.

Tuy rằng còn chưa vào học, không biết tại sao, trong phòng học lại một mảnh tĩnh mịch. Mỗi người đều gắt gao cúi đầu, như đang chờ đợi bão táp gì đó.

Mà lúc này, phía sau phòng học, thân ảnh mảnh khảnh của nam sinh đang đi tới bàn cuối.

Ánh mắt cậu lạng lẽo sau khi nhìn thấy phong thư màu hồng nhạt trên bàn, giống như một tia lửa rơi vào núi thuốc nổ nhỏ______

“Đây mẹ nó ai để?”

Chất giọng trầm thấp khàn khàn, con ngươi của nam sinh đen trầm sắc bén đảo qua một vòng quanh phòng học_______

“Thùng rác với bàn học phân biệt không được à?”

Trong phòng học tĩnh mịch 3 giây.

3 giây sau, một âm thanh mềm lại nhút nhát vang lên.

Cô gái nhỏ vóc người nhỏ xinh cầm ly nước đi tới trước mặt nam sinh, ánh mắt vô tội như hươu con:

“Là em để!”

Văn Dục Phong: “...”

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dục ca..... vừa nãy tui cái gì cũng chưa nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.