Chương trước
Chương sau
Đám người Lý Hưởng vừa thấy Tần Tình đi tới, lập tức theo bản năng nhường đường.

Chờ bọn họ phản ứng lại về hành động kỳ quái của mình, Tần Tình cũng đã đi tới trước mặt Văn Dục Phong rồi.

Khi cách Văn Dục Phong nửa mét, Tần Tình liền dừng lại. Cô và Văn Dục Phong một cao một thấp đứng đối diện, nhìn nhau, nhưng không ai mở miệng.

Lý Hưởng ở bên cạnh thần sắc cổ quái, chỉ cảm thấy mới không gặp ít lâu mà trên người cô gái nhỏ đã có thêm một loại khí thế không đùa được đâu.

_______nếu nói trước kia khi hai người ở bên nhau, Tần Tình đôi khi còn có chút nhút nhát sợ sệt thì bây giờ hoàn toàn không như vậy nữa.

Hoặc là nói, tuy chiều cao chênh lệch không ít, nhưng Lý Hưởng cứ cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt đây hoàn toàn lấn át Dục ca.

Nhưng sao có thể??

Lý Hưởng lập tức khịt mũi coi thường cái suy nghĩ này.

Sau đó cậu ta nghe thấy, cô gái nhỏ đứng giữa một đám người bình tĩnh không luống cuống cất lời.

Thanh âm vẫn mềm mại như cũ, vòng eo mảnh khảnh, sống lưng thẳng tắp.

Cô gái nhỏ không chớp mắt nhìn Văn Dục Phong, ngũ quan tinh xảo cũng không có biểu tình gì, con ngươi đen nhánh mang theo chút lạnh lùng.

Tuy là đang nhìn Văn Dục Phong, nhưng lời lại là nói với đám Lý Hưởng.

“Anh ấy còn chưa học xong từ vựng.”, cô gái nhỏ nói xong, xoay người 180°, đưa lưng về phía Văn Dục Phong đối diện mọi người: “Không được đi đâu.”

“…”

Lời này vừa dứt, trên mặt mấy cậu con trai xung quanh hiện lên đủ loại cảm xúc.

Có người sắc mặt cổ quái, có người khẽ nhíu mày, cũng có người rõ ràng không vui.

Lý Hưởng nhếch miệng cười, hé miệng định nói gì đó.

Chỉ là không chờ cậu ta nói chuyện, phía sau cô gái nhỏ, chàng trai có lẽ cao hơn cô 20cm khẽ hất cằm, lười biếng liếc cậu ta một cái.

Con ngươi đen láy có sự dữ tợn của một loại quái thú nào đó đang tuần tra lãnh thổ.

“…”

Lý Hưởng co rụt cổ, nuốt hết lời về.

Những người khác cũng không phải mù, thấy Lý Hưởng định nói lại thôi, đám người còn lại càng không có ai dám ho he.

Không khí nhất thời yên lặng đến mức xấu hổ.

Qua hai giây, vẫn là Văn Dục Phong với thần sắc bất đắc dĩ mở miệng.

“Điềm Điềm, anh học xong rồi.”

Ngữ khí có vẻ như bất lực, nhưng đôi mắt kia lại tràn ngập ý cười sủng nịch.

Tần Tình đứng ở phía trước bóng lưng cứng đờ.

Có lẽ cô đã đánh giá quá cao giới hạn cuối cùng của Văn Dục Phong rồi.

__________

Trước đó, cô hoàn toàn không nghĩ tới Văn Dục Phong lại có thể ở chỗ đông người như thế này, gọi tên ở nhà của cô.

Nếu ở đây có một cái khe, Tần Tình thật muốn chui thật sâu vào đó.

Động lực mà cô gái nhỏ cố gắng giữ vững trước đó dần tan biến theo tốc độ má cô đỏ lên, cuối cùng là hoàn toàn biến mất trong âm vang của những lời vừa rồi.

Tần Tình tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi quay lại, mắt hạnh thoáng đỏ lên.

Nhưng trong đôi mắt kia hình như không chỉ có vẻ buồn bực.

“…”

Văn Dục Phong nhìn ánh mắt của cô, thoáng có chút thất thần.

Mà trùng hợp là ngay lúc Văn Dục Phong thất thần này, Tần Tình đột nhiên có động tác_________ cô giơ tập bài thi thật dày đang cầm trong tay lên, đập vào ngực cậu một cái.

Chịu ảnh hưởng của quán tính, hơn nữa người nào đó còn dại dột “thất thần”, tập bài thi đập cho cậu một cái khiến cậu kêu lên.

Chẳng qua dù vậy, Văn Dục Phong vẫn theo bản năng giữ lấy tập bài thi mà cô gái nhỏ đập lên người mình.

Tần Tình không thu tay được, nghe tiếng kêu trước đó của Văn Dục Phong không giống giả bộ, trong lòng có chút không nỡ.

Nhưng cứ nghĩ đến người này vừa mới làm ra chuyện quý hóa gì, Tần Tình lập tức lại cảm thấy rất đúng lý hợp tình.

_______ nếu không phải sức cô nhỏ, có thể đập ra một vết thương nhẹ thì càng tốt.

Đỡ phải ra ngoài đánh nhau với người bên Tam trung, nếu không lại mang cánh tay phải bị thương trở về thì cô thật muốn điên mất.

Nghĩ xong, Tần Tình lườm hướng Văn Dục Phong.

“Học xong rồi?”

Tình thế biến hóa quá nhanh, những người khác đều phản ứng không kịp, chỉ có Văn Dục Phong biết Tần Tình đang hỏi cái gì.

“Thật sự học xong rồi.”, ánh mắt cậu lười biếng, mang theo hai phần ý cười.

“Ồ.”, Tần Tình liếc nhìn cậu một cái, xoay người đi về: “Thế thì, mỗi ngày em sẽ kiểm tra anh viết chính tả.”

Không đợi mọi người phản ứng, cuối cùng vứt lại một câu______

“Hai phút sau, lần kiểm tra đầu tiên, trở về chuẩn bị đi.”

“…?”

Đám người Lý Hưởng quả thực không thể tin tưởng lỗ tai chính mình.

Khi bọn họ đang ngây người, lại thấy ý cười trên mặt Văn Dục Phong càng nhiều, suýt nữa thì chói đau mắt bọn họ.

Hơn nữa không đợi Lý Hưởng bọn họ mở miệng, chàng trai đứng ở trung tâm rũ mắt cong môi nhìn tập bài thi vài giây rồi lập tức sải chân dài bước theo cô gái nhỏ.

Trước khi đi, cậu vỗ vai Lý Hưởng.

“Anh đây không muốn làm cô ấy mất hứng.”

Nói xong, cậu đi thẳng vào phòng học lớp 11- 1.

Để lại Lý Hưởng cùng những người khác trợn mắt há hốc mồm, hai mắt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu mới có người lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai đã thay đổi tâm tính Dục ca vậy??”

Người đứng bên cạnh gật đầu hưởng ứng.

“Lúc trước khi Lăng Vũ với Tề Lộ Lộ bị đóng cửa từ chối, tao còn tưởng Dục ca tính tình lãnh đạm… Xem ra tao sai rồi, đây còn không phải có người trị rồi sao.”

“Khác nhau như trời với đất, haizz…”

Nhưng đám người đang đứng cảm khái ngoài cửa không biết rằng, bởi vì bọn họ đến mà những ngày tháng sau đây của Dục ca của bọn họ thật sự là “nước sôi lửa bỏng”________

“Anh không đồng ý với bọn họ.”

“Chắc là anh còn chưa kịp đồng ý nhỉ?______ Nếu em đến chậm năm phút, có phải còn không gặp được anh không?”

“Năm phút thì có lẽ là chưa đi.”

“…!?”

“_______là anh sai rồi, sau này anh chỉ nghe em thôi. Em không cho anh đi ra ngoài anh sẽ không đi.”

“…”

“Điềm Điềm, anh nhận sai. Điềm Điềm, Điềm Điềm, Điềm Điềm…”

“Văn Dục Phong anh câm miệng.”

“Được, nghe em.”

“Viết lần lượt mười từ một, ít nhất hai nghĩa cho mỗi từ, và đặt câu ví dụ. Không được lặp lại, phải là câu ghép.”

“…”

Xuân đi thu tới.

Tần Tình và Văn Dục Phong lần lượt mang theo thành tích thủ khoa và top 3 ban xã hội, lên lớp 12.

Trong cuộc họp giáo viên, Ngưu Chí Hoài cười đến không khép miệng được.

Tuy các lớp còn lại không có thành tích như lớp 11- 1, nhưng tỉ lệ lên lớp đã cao hơn rất nhiều.

Chủ nhiệm giáo dục Tôn Hưng cũng không giấu được gương mặt tươi cười.

Trước thành tích như vậy, hơn nữa bên trên lại hạ chính sách “giảm sức ép”, Tôn Hưng đã bàn bạc với các giáo viên chủ nhiệm của các lớp tốt nghiệp, quyết định tổ chức một buổi “Hội diễn văn nghệ mừng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường” cho học sinh lớp 12.

Mỗi lớp ít nhất một tiết mục tập thể, hai tiết mục cá nhân.

Khi “lời kêu gọi” được đưa xuống các lớp, nhóm Lớp phó Văn- Thể- Mỹ thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt.

__________

Đang là lớp 12, làm gì có ai chịu bỏ thời gian chuẩn bị tiết mục?

Hơn nữa lại còn là bắt buộc.

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ của lớp 11- 1 vất vả thuyết trình, chỉ thiếu than thở khóc lóc khẩn cầu các bạn lớp 11- 1 tham gia biểu diễn nữa thôi, nhưng cuối cùng vẫn chịu bất lực trước mục kêu gọi tiết mục cá nhân.

Càng hoạ vô đơn chí hơn là, thầy Ngưu của bọn họ nói, lớp 11- 1 phải đi đầu làm gương, ít cũng phải có ba bốn tiết mục cá nhân mới được.

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ lần này như đang năn nỉ ông bà của mình vậy, xoay mấy vòng cũng chỉ kiếm được hai tiết mục đơn.

Cuối cùng nhờ có cao nhân chỉ điểm, cậu ta đi tới chỗ Chủ nhiệm lớp xin tư liệu cá nhân của các bạn học sinh trong lớp, lần từ sở trường của mọi người để tìm đối tượng.

Sau đó rốt cuộc nhặt được một cái hữu ích_______

“Dương cầm?! Trong lớp ngọa hổ tàng long vậy sao?!”

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ giơ tập tư liệu cảm khái.

Cậu ta lật hẳn tờ giấy ra, xem thông tin cá nhân của bạn học này.

Sau đó Lớp phó Văn- Thể- Mỹ liền choáng váng.

Trên cùng, hai chữ “Tần Tình” thình lình đập vào mắt.

Trải qua một năm “hun đúc”, chư vị học sinh lớp 11- 1 đều đã biết, mọi việc muốn làm phiền Tần Tình, bất luận lớn nhỏ, tiền đề là bạn phải qua cửa của Dục ca.

______ Dù đại ca Văn “an phận” đã lâu, nhưng truyền kì của cậu ở Nhất Trung thì chưa từng thiếu.

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ nuốt nước miếng, quyết định tiếp tục tìm tiếp.

Phàm là có người khác có thể thay thế, cậu ta tuyệt không làm phiền đại giá của bạn học Tần Tình.

Vài phút sau, Lớp phó Văn- Thể- Mỹ đã xem hết tư liệu cả lớp không khỏi khóc ròng.

Cậu ta phát hiện các bạn trong lớp hoặc là quá khiêm tốn, không viết gì hết, hoặc là điên mất rồi, còn có người điền am hiểu học tập?

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ rất muốn nắm cổ áo bọn họ hỏi một câu______

Tần Tình còn chưa nói am hiểu học tập, mấy người sao còn có mặt mũi viết vào vậy??

…Chất lượng kiểm định giáo dục phải xem xét lại ngay!

Mang theo sự cảm khái như vậy, Lớp phó Văn- Thể- Mỹ thấy chết không sờn đi về phòng học.

Đi vào trong phòng học lớp 11- 1, thấy chỉ có mình Tần Tình ngồi đó, Lớp phó Văn- Thể- Mỹ nhất thời cảm thấy ông trời cũng chiếu cố mình.

Cậu ta vội vàng nhìn quanh một chút, xác định trong ngoài phòng học đều không có Văn Dục Phong liền hít sâu một hơi đi qua.

Tới trước bàn học, Lớp phó Văn- Thể- Mỹ không nói hai lời, cúi người chào Tần Tình________

“Bạn Tần Tình, mong bạn giúp tớ một việc!”

“…”

Tần Tình bị tư thế này dọa sợ, chớp chớp mắt mới phản ứng lại.

Cô có chút luống cuống: “Có chuyện gì? Có thể hỗ trợ thì mình sẽ giúp, không cần như vậy…”

…………

Cho đến tận ngày kỷ niệm thành lập trường diễn ra, Văn Dục Phong mới biết Tần Tình muốn lên biểu diễn “độc tấu Dương cầm”.

Khi nghe được chuyện này từ bạn cùng lớp, ánh mắt Văn Dục Phong lập tức liền trầm xuống.

Nhưng cậu không biểu hiện gì, thậm chí không hỏi thêm Tần Tình một chữ. Cậu chỉ nhân lúc giữa giờ Thể dục, đi tới trước bàn của Lớp phó Văn- Thể- Mỹ, cho đối phương một ánh mắt, sau đó đi ra khỏi phòng học.

“…”

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ khóc lóc trong lòng “trên đời không có bức tường nào kín gió”, mang theo tâm trạng bồn chồn sóng gió theo ra ngoài.

“Cậu nhờ cô ấy đăng ký biểu diễn?”

Vào gầm cầu thang, Văn Dục Phong không nói lời vô nghĩa, cau mày xoay người, đi thẳng vào vấn đề.

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ không nhiều lời lập tức thú nhận________

“Dục ca, tớ cũng không có cách nào, bên trên thúc giục gấp quá, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm đủ tiết mục diễn đơn thật sự rất khó_______ trong lớp trừ bạn học Tần Tình cũng chỉ có mấy người am hiểu hội họa thư pháp, tớ sao có thể để họ lên sân khấu ngồi vẽ nửa tiếng đồng hồ rồi đi xuống chứ?”

Nói một hơi xong, Lớp phó Văn- Thể- Mỹ rình coi thần sắc trong mắt Văn Dục Phong, thấy tuy rằng ánh mắt đối phương trầm lặng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển, liền đánh lá gan bổ sung:

“Bạn học Tần Tình tuy rằng nói mình có chút ngượng tay, nhưng dù sao trình độ chơi dương cầm đã đến cấp mười rồi, trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể chuẩn bị rất tốt. Trước đó tớ có hỏi qua rồi, dương cầm và trang phục diễn tấu đều là Hội học sinh cung cấp, cho nên…”

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ không nói thêm nữa.

“Không làm chậm trễ thời gian của cô ấy?”

Văn Dục Phong vẫn nhíu mày.

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ gật đầu như trống bỏi: “Không có không có_______ tuyệt đối không có!”

“…”, thần sắc Văn Dục Phong hơi phức tạp, nhưng khóe mắt khẽ nhếch, ánh mắt vẫn mang theo chút lệ khí: “Lần sau nếu còn qua mặt tôi gây phiền phức cho cô ấy…”

Không đợi Văn Dục Phong nói xong, Lớp phó Văn- Thể- Mỹ giơ ba ngón tay chỉ lên trời: “Tuyệt đối sẽ không! Tớ thề!”

——

Cậu ta chắc phải từ chức quá… làm Lớp phó mà phải mạo hiểm tính mạng thế này, ai thích làm thì làm!

Xác định Văn Dục Phong đồng ý chuyện này, Lớp phó Văn- Thể- Mỹ liền hoàn toàn yên tâm.

Cậu ta cho rằng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.

Cho đến ngày hôm sau, ở hậu trường buổi diễn văn nghệ kỷ niệm trường, Văn Dục Phong thấy Tần Tình thay bộ váy diễn tấu kia.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Biển giấm không kiềm lại được, cảnh báo sóng thần cấp 4, các bạn học chạy nhanh lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.