Chương trước
Chương sau
“Mẹ, chàng trai đó mẹ quen biết??”

Lê Tịnh Hà không che giấu được kinh ngạc trên mặt.

“Biết nha,”, trên mặt bà nội Tần cười tủm tỉm, nếp nhăn như cũng theo đó mà dãn ra: “Tiểu Dục ở đối diện nhà mẹ đã nhiều năm, sao mẹ có thể không quen biết?”

Lê Tịnh Hà hơi suy tư, sắc mặt càng nghiêm túc.

“Chính là người mẹ đã nói kia, cậu con trai vẫn luôn ở nhà một mình?”

“Đúng vậy, chính là nó. Đứa trẻ đó nghe lời, còn hiểu chuyện, nấu ăn ngon, lễ phép với người lớn...”

Bà nội Tần dùng một đống từ tán dương khen ngợi, Tần Tình càng nghe càng hoài nghi đây có phải là Văn Dục Phong bản thân quen biết.

Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía bà nội Tần, liền nhìn thấy bà nội Tần vừa vặn nhìn về phía cô nháy mắt.

“...”

Được rồi.

Tần Tình cười khổ_____

Đây là đang giúp Văn Dục Phong tăng độ hảo cảm với mẹ của cô.

Tầm mắt Lê Tịnh Hà chuyển về phía Tần Tình: “Con và cậu ta quen biết khi nào?”

“Trước sau khi chuyển tới Trung học Nhất Sư. Sau khi nhảy lớp, vừa hay học chung lớp với anh ấy, chúng con đã quen.”, Tần Tình nói.

“Hai đứa các con phổ thông đã_____”

“...Không có.”

Tần Tình chột dạ chớp chớp đôi mắt, ý định khiến bản thân thoạt nhìn thành thật đáng tin cậy.

Sau khi nói xong, Tần Tình liền cẩn thận liếc nhìn bà nội Tần một cái.

Cô cảm thấy... bà nội Tần năm đó đã biết chút gì đó.

May mà trong tầm mắt của cô, bà nội Tần vẫn tươi cười hoà ái như cũ, nhìn không ra nửa điểm không ủng hộ.

Mà phía bên bà nội Tần nhận được ánh mắt Tần Tình, cho rằng Tần Tình muốn bản thân giúp đỡ, liền mở miệng nói với Lê Tịnh Hà:

“Tịnh Hà, Điềm Điềm chúng ta năm nay đã hăm bốn, cũng nên nói đến chuyện suy xét đối tượng kết hôn______ ba mẹ nhà người khác đều vội đem khuê nữ gả ra ngoài, con làm sao còn ôm trở về?”

“Con không phải không có nó yêu đương, mẹ.”, Lê Tịnh Hà bất đắc dĩ nói: “Nhưng mẹ đừng nhìn Tiểu Tình năm nay hăm tư, nó ngay cả cổng trường cũng không bước ra, rất nhiều chuyện đều không rõ_____ con sự nó bị người ta lừa ăn thiệt thôi!”

Nói xong, Lê Tịnh Hà lại chuyển sang Tần Tình:

“Mẹ nói rõ ràng với con, chàng trai kia tối này khiến cảm nhận đầu tiên của mẹ thật sự không tốt______ con cũng đừng cảm thấy uỷ khuất, không có ba mẹ nào muốn thấy con gái nhà mình cùng một chàng trai không quen biết ở hành lang dính lấy nhau. Từ tối nay mà nhìn, lòng trách nhiệm cùng sự ổn trọng của nó đều khiến mẹ cảm thấy nghi ngờ!”

“Mẹ, hôm nay là... tình huống đặc biệt.”

Trong lòng Tần Tình xấu hổ, cô thật sự không biết nên giải thích như thế nào.

Nói lâu ngày gặp lại, vừa nãy còn nói hai người quá khứ trong sạch giải thích lập tức trở nên có vấn đề mà...

“Tình huống đặc biệt?”, Lê Tịnh Hà nói: “Làm sao vậy, các con đã nhiều năm không gặp, hôm nay đột nhiên gặp lại ở dưới cổng chung cư nhà con sao?”

“...”

Tần Tình ngẩn ra.

_______Chuyện hôm nay cứ ngoài ý muốn kéo đến, ngược lại khiến não cô không không thể xử lý kịp.

Đến bây giờ bị Lê Tịnh Hà nhắc nhở như vậy, Tần Tình mới đột nhiên phản ứng lại_______

Văn Dục Phong làm sao biết được nhà của mình ở đâu?

Cái đó cần phải quẹt thẻ, mật mã gác cổng, anh vào được bằng cách nào??

Tần Tình không khỏi nhớ tới nhiều năm trước kia, cảnh tượng chú út của Văn gia kia từ trong cửa sổ phòng bếp của nhà Văn Dục Phong phóng ngay ra ngoài.

Tần Tình: “...”

Sẽ không... chứ....

Trong đầu Tần Tình lúc này tâm trí rối rắm phức tạp, Lê Tịnh Hà tự nhiên không biết.

Bà chỉ cho rằng Tần Tình không cách nào cãi lại.

Nhưng thấy con gái nhà mình bộ dáng thất hồn thế kia, trong lòng Lê Tịnh Hà không nhịn được buông tiếng thở dài.

Bà cau mày nhớ lại, bản thân hôn nay nhìn thấy chàng trai kia.

...Diện mạo bộ dạng, xác thật không chê được.

Lê Tịnh Hà gặp qua nhiều người trẻ tuổi bộ dạng không tồi, nhưng cũng phải thừa nhận, chàng trai tối nay cùng với Tần Tình kia, những cái đó hoặc là ngũ quan không bằng, hoặc khí chất không đủ.

Đến cả tính cách...

Lê Tịnh Hà nhớ rõ khi bản thân vừa mới gọi tên Tần Tình, chàng trai kia thoạt nhìn liền khẩn trương cứng đờ vô cùng______ tốc độ phản ứng ngược lại rất nhanh.

Sau khi bản thân bước vào thang máy, khi chàng trai kia đi theo sau Tần Tình, biểu tình ánh mắt đã trầm tĩnh lại.

Nhìn ra được vẫn còn lo lắng, nhưng ít ra không quên lễ phép, cũng không làm ra ngôn hành cử chỉ gì khác người.

Tinh tế như vậy đem toàn bộ quá trình đêm nay bản thân đã thấy phân tích một lần, Lê Tịnh Hà nhăn mày thoáng thả lỏng.

“Tiểu Tình.”

“...Dạ?”

Tần Tình bị Lê Tịnh Hà gọi liền hoàn hồn.

“Cậu bạn tối nay kia,”, Lê Tịnh Hà hỏi: “Cậu ta làm gì vậy?”

“...”. khi lên lầu đã suy xét đến khả năng bị hỏi đến vấn đề này, ứng biến của Tần Tình lúc này ngược lại còn thong dong_____

“Anh ấy trước đây phục dịch bộ đội đặc chủng.”

Lời này vừa nói ra, bà nội Tần cùng Lê Tịnh Hà đều ngẩn cả người.

Tần gia và Lê gia đều là thư hương thế gia, chơi nghệ thuật nghiên cứu học thuật, kết giao cũng đều là những nhân vật như vậy, lại không giao tế qua với quân nhân.

Có thể nói là lòng nghiên cứu học thuật cao, không quen tiếp xúc với những người trực tính không nói “đạo lý”, cũng có thể nói, hai loại công việc này thực sự cách xa nhau, không có gì giao thoa.

Lúc nãy vừa nghe Tần Tình đang nói đối tượng chẳng những tham gia quân ngũ, còn xuất thân là bộ đội đặc chủng, Lệ Tịnh Hà và bà nội Tần cũng khó tránh sửng sốt một hồi lâu.

Rốt cuộc vẫn là Lê Tịnh Hà phản ứng lại, vừa mới hạ mi lại nhăn lại.

“Con vừa nói ‘trước kia’, vậy bây giờ?”

Biết rào này không tránh được, Tần Tình chỉ có thể căng da đầu mở miệng:

“Mẹ, con với anh ấy học phổ thông kỳ thực quan hệ cũng... cũng không tệ lắm_____ nhưng khi đó tuyệt đối không có bất kỳ cái gì khác người, liền cố gắng học tập...”

“Cho nên?”

“Chúng con trong mấy năm trước náo loạn chút mâu thuẫn, lần này cũng là gặp lại không lâu... con đối với tình hình cụ thể trước mắt của anh ấy, cũng không rõ.”

Lê Tịnh Hà thở dài, ánh mắt mang theo ý trách móc: “Còn không rõ, con đã đem người tới dưới lầu?”

Tần Tình: “...”

Cô thật sự hết đường chối cãi mà...

“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, con nghỉ ngơi đi.”

Lê Tịnh Hà mở miệng: “Con ngày sau không phải phải về trường bảo vệ sao? Chờ trở về, dẫn nó tới nhà một chuyến.”

Tần Tình hơi kinh ngạc, giương mắt.

“Làm sao vậy, còn không thể gặp người?”

“À, không, không phải...”, trên mặt Tần Tình nhịn không được lộ ra nụ cười, mắt hạnh xinh đẹp cũng đều cong theo: “Được ạ, con nhất định dẫn anh ấy tới.”

“Trước tiên định thời gian, trước khi tới nói một tiếng.”, Lê Tịnh Hà nói: “Đến lúc đó mẹ bảo ba con trở về Thanh Thành một chuyến.”

“...”

Tam đường [1] hội thẩm à...

[1] Tam đường: thường chỉ ba thế hệ tính từ bản thân ngược trở lên. Trong chap dùng để chỉ ba người lớn trong nhà gồm: bà nội Tần, ba và mẹ của Tần Tình.

Tần Tình thầm cười khổ: “Được ạ, mẹ.”

Tần Tình trong lòng vẫn còn sợ hãi mà trở về phòng, trước liền muốn gọi cho Văn Dục Phong bảo anh an tâm, chỉ là đợi cô suy tư lại một chút, mới phát hiện bản thân bây giờ vậy mà nên làm sao để gọi cho anh đều hết đường xoay sở.

Tần Tình đứng tại chỗ rối rắm một lát, mới lấy di động ra lướt tới số của Kiều An, gọi đi.

Chuông đổ mấy chục giây, không có người nghe máy lại vang lên âm thanh máy móc.

Tần Tình thở dài, ngắt cuộc gọi.

Cô đứng tại chỗ trong chốc lát, vẫn là rối rắm đi tới tủ quần áo của mình.

Sau khi mở tủ quần áo ra, phía bên treo mấy cái ba lô kia, trong đó có một cái cô lấy ra.

Cầm cái túi kia ngồi trở lại mép giường, Tần Tình lấy một đồ vật trong túi ra.

Đó là một chiếc điện thoại, nhìn kiểu dáng, ít nhất cũng là kiểu của 6- 7 năm trước.

Sau khi mở ra, ứng dụng bên trong thiếu đến thảm thương.

Cũng không biết, Văn Dục Phong có thể giống như cô hay không, cũng giữ một dãy số trong quá khứ, trước sau nạp tiền vào điện thoại... trước sau tưởng tượng ra có một ngày, điện thoại này có thể vang lên.

Thật cũng không phải không nghĩ qua.

Khéo miệng Tần Tình hơi câu, suy nghĩ trống rỗng, nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại.

Nhận vài cuộc quảng cáo, cuộc gọi lừa đảo, à, còn có hai lần gọi nhầm.

Nhưng không nhận được cuộc gọi của Văn Dục Phong.

Tần Tình dùng đầu ngón tay lục vào dãy số duy nhất còn lưu dùng sức chọc chọc, sau đó thử ôm một lần tâm tư, cô gọi vào dãy số kia.

Không nghe thấy thông báo “tắt máy” hay “số không tồn tại”, trong lòng Tần Tình thở phào nhẹ nhõm.

Khúc dương cầm du dương trong di động vang lên.

Thu âm kiểu của quá khứ hiệu quả không tốt, Tần Tình đem màn hình điện thoại dịch cách mắt mình mười mấy cm, cũng có thể nghe thấy tiếng chuông.

Đó là “Fur Elise” sắp tận.

Nhưng lúc này khắp người an tĩnh, trên màn hình chỉ còn số điện thoại được cô gọi, một một giai điệu đều khiến người ta mê muội.

Sau đó điện thoại gọi được.

Giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên_______

“Điềm Điềm?”

Mang theo chút dồn dập lẫn bất an không rõ.

Tần Tình không áp được mà khoé môi nhếch lên, cô đem điện thoại áp bên tai.

Lúc này bị ngăn cách bởi điện thoại, không cần mặt đối mặt thẹn thùng, lá gan của Tần Tình cũng lớn hơn.

Cô nỗ lực ngưng cười, cố ý đem giọng nói ép tới thấp chút:

“Anh này, có phải anh nhận sai cuộc gọi rồi không, gọi cho anh không phải là Điềm Điềm.”

“...”

Phía bên kia điện thoại nhẹ nhàng thở ra.

Theo đó, tiếng cười hơi khàn vang lên.

“Dì không làm khó em?”

Nghe thấy Tần Tình lúc này còn có tâm tư vui đùa với mình, Văn Dục Phong đã buông xuống hơn phân nửa trái tim.

Anh dựa vào tường phía sau, nhìn bầu trời sao màu xanh biển mênh mông trên đỉnh đầu.

“Mẹ em không làm khó em, nhưng sau này khẳng định muốn làm khó anh.”

Nhắc tới cái này, giọng Tần Tình cười khổ.

“Anh không sợ.”

“Mẹ của em thật sự doạ người nha.”

Không khí thoáng an tĩnh.

Qua vài giây sau, cô nghe thấy anh mở miệng.

“...Em đã trở lại bên anh rồi.”

Giọng nam trầm thấp, hơi khàn, như dây đàn Cello khẽ run, mang theo êm dịu của rượu nhỏ ủ đã lâu.

“Anh còn sợ cái gì chứ, Điềm Điềm?”

Tần Tình ngẩn ra.

Cô nghĩ đến tâm tình khi mình đi theo Lê Tịnh Hà lên lầu, thì ra cũng là cái này.

“Uhm.”, cô vì vậy đáp nhẹ.

Ý cười tràn mắt.

“Bởi vì ở bên anh, cho nên cái gì em cũng không sợ.”

“Không sợ thì tốt. Anh đây có thể an tâm về nhà.”

“...Anh còn chưa đi?”

Văn Dục Phong buông tiếng thở dài: “Anh vừa mới hy vọng xa vời một chút, lỡ như dì ném em ra ngoài, là anh có thể nhặt lậu đóng gói về nhà nha.”

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dục ca: Không nhặt được, thật là tiếc... ngày mai tui lại đến ngồi xổm một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.