Ngữ điệu chậm rãi của Văn Dục Phong lặp lại một lần nữa.
Khi nói chuyện, biểu tình của anh chẳng mảy may liếc nhìn nam sinh, đôi con ngươi đen nhánh một mảnh yên lặng.
Nhưng cái yên lặng kia lại như là vỏ bọc của thứ đồ vật gì đó nguy hiểm lại đáng sợ.
Lâm Khâm đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi mới đến, nhưng lúc này đối diện như vậy, cậu ta vậy mà không tự chủ được mà muốn tránh tầm mắt.
___________
Trong lòng cậu ta thật sự không nghĩ ra, một chàng trai thoạt nhìn ăn mặc phóng khoáng, không lớn hơn tuổi mình bao nhiêu, trong ánh mắt làm sao lại mang theo sát khí khiến người ta ngột ngạt như vậy.
Chỉ là Lâm Khâm này hạ tầm mắt, thấy trên người bản thân mặc đồng phục bóng rổ cũng vừa mới thay giày chơi bóng, cậu ta tự tin trở lại ______
“Đúng. Tôi theo đuổi đàn chị Tần đã hơn một năm, chị ấy không nói qua với anh sao?”
“Lâm Khâm!”
Lần này không đợi Văn Dục Phong làm ra phản ứng gì, Tần Tình không vui mà lạnh giọng trước.
Văn Dục Phong kéo Tần Tình lại. Sau đó nghiêng người qua, ghé vào tai Tần Tình_______
“Cậu ta là tự mình tìm tới cửa.”
Ánh mắt của Tần Tình chợt loé, thu hồi tầm mắt rơi trên người Văn Dục Phong: “Anh muốn làm cái gì?”
“...”
Môi mỏng của Văn Dục Phong hơi nhướng, độ cung sắc bén, đôi mắt càng giống như xẹt qua ánh sáng của một thanh kiếm lướt qua trong chốc lát.
“Tuổi trẻ khí thế, vậy anh giúp cậu ta mài dũa là được.”
Lời này giọng nói không đè thấp, Tần Tình nhìn rõ được, cơ hồ khi Văn Dục Phong nói ra, đồng thời Lâm Khâm phía sau anh sắc mặt lập tức đột nhiên thay đổi.
Trong lòng Tần Tình thở dài.
___________
Quá xấu rồi.
Bây giờ Văn Dục Phong đứng trước mặt cô đây, đã không giống như trước kia chỉ biết thẳng thừng lại quát tháo, mà cũng đã học xong trước khi đi săn, nên làm sao khiến con mồi bị đẩy vào đường chết.
Tựa như giờ phút này, Lâm Khâm mặc dù vốn không có ý khiêu khích, Tần Tình tin rằng đang nghe hiểu phía sau lời nói của Văn Dục Phong, anh cũng không thể không làm gì.
Tần Tình đưa mắt nhìn, chỉ chỉ: “Anh đây là ỷ lớn ăn hiếp nhỏ.”
“Dạy dỗ người trẻ tuổi hiểu biết chút đạo lý làm người...”
Văn Dục Phong nói, một tay đút vào túi đi qua, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng trên người Lâm Khâm.
Qua vài giây, anh chậm rãi nở ra một nụ cười: “Không tốt sao?”
“...”
Lâm Khâm chợt nắm thành quyền, trán hơi nổi gân xanh, trên mặt cũng có chút không nhịn được.
Chàng trai ở tuổi này phẫn nộ, thật giống như nghé con mới sinh, với nghị lực liều mạng khiến hầu hết mọi người đều phải khiếp sợ.
Nhưng đối mặt với ánh mắt liều mạng như vậy, Văn Dục Phong chẳng những không lùi bước, ngược lại lười nhác quay mặt cười một cái.
Sau đó anh nhấc chân đi về phía trước, quay tầm mắt lại, đồng thời nụ cười đột nhiên nhạt_________
“Tôi khuyên cậu, tốt nhất đừng cho tôi lý do ‘phòng vệ chính đáng’. Bằng không, kết cục của cậu có thể sẽ… rất thảm.”
Vừa nghe tới đây, Tần Tình cũng không quan tâm chuyện khác, cô duỗi tay kéo cánh tay trong túi quần phải của Văn Dục Phong sau đó túm lại, thấp giọng nói:
“Văn Dục Phong, cậu ấy nói sao cũng là đàn em của em.”
Loại người có lực sát thương như Văn Dục Phong, Tần Tình lúc này quá rõ.
_________ Đó tuyệt đối một khi không cẩn thận có thể đem Lâm Khâm “phòng vệ chính đáng” vào thẳng bệnh viện.
Văn Dục Phong mặc Tần Tình kéo mình ra phía sau.
Anh ngoái đầu nhìn lại ánh mắt hơi oán:
Đàn em là đàn em thân thiết, bạn trai chính là đống rác được nhặt về sao?”
Tần Tình bị biểu tình khó thấy này của anh làm cho khóe môi hơi cong lên, qua hai giây mới tự giác trở lại trạng thái nghiêm túc trước đó.
“Nhặt anh từ đống rác? Không phải tổn thọ sao?”
Đến lúc này Lâm Khâm bước tới nói chuyện không coi ai ra gì rốt cuộc đứt đoạn nhẫn nại cuối cùng, cậu ta đem bóng rổ giữa hai tay nắn nắn đến khẩn trương, trên mặt còn gắng nặn ra nụ cười.
“Anh Văn, sẽ chơi bóng rổ sao?_______ một chọi một này.”
Văn Dục Phong muốn quay lại, bị Tần Tình giữ chặt.
Cô không vui mà quét mắt liếc nhìn Lâm Khâm một cái, chờ Lâm Khâm chủ động tránh đi ánh mắt, Tần Tình mới nhìn về phía Văn Dục Phong.
“Anh làm sao cũng phải chấp nhặt với một đứa trẻ sao?”
Văn Dục Phong cười lười nhác: “Anh là người lòng dạ hẹp hòi sao?”
Tần Tình nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó cô lập tức nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Văn Dục Phong thu lại:
“Anh là vậy.”
Tần Tình: “...”
“Ở phương diện có liên quan tới em, đời này của anh đều lòng dạ hẹp hòi.
Hai người một trước một sau vào sân bóng rổ, Tần Tình đứng ở bậc thang bên ngoài thở dài.
Cấp ba năm ấy đám người Lý Hưởng kia, Văn Dục Phong có tiếng thích lấy bóng “luyện” người, cả cô cũng đã rất nhiều lần bắt gặp bộ dạng đám người Lý Hưởng nửa sống nửa chết từ sân bóng đi ra.
Huống chi sau khi qua mấy năm tôi luyện, thể lực, độ nhanh nhẹn, tính cân bằng, ngũ cảm của Văn Dục Phong chỉ sợ sớm đã vượt qua sự tồn tại của người thường...
Cho nên mặc dù cô nghe nói Lâm Khâm đánh bóng rổ không tồi, kết cục của trận đấu này đối với cô mà nói, cũng vẫn là một chút hồi hộp cũng không tồn tại.
..............
Sự thật cũng như Tần Tình dự đoán, cô ở dưới gốc Huyền linh [1] đợi hơn mười phút, đã thấy Văn Dục Phong một tay cầm áo khoác mỏng, kéo áo thun trắng, từ bậc thang sân bóng rổ cất bước xuống.
[1] Huyền linh: bản raw là 悬铃木, tiếng Anh là Patanus, chi thực vật duy nhất còn tồn tại trong họ Platanacea. Họ này gọi là họ Chò nước, song cây Huyền linh này tớ không rõ tên tiếng Việt của nó là Chò nước hay không nên tới lấy luôn tên Trung của cây.
Có lẽ là người nóng sau khi quần áo ướt mồ hôi, cơ bắp đẹp đẽ trên người Văn Dục Phong như ẩn như hiện, gương mặt góc cạnh rõ ràng kia câu ý cười mỏng.
Vốn một mình Tần Tình quay đầu lại tỉ lệ không thấp, lúc này lại cao hơn anh, nơi này lại không duyên không cớ thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tần Tình không quản, chỉ lấy khăn giấy từ túi áo đưa cho anh.
“Lâm Khâm đâu?”
Môi mỏng của Văn Dục Phong nhếch lên: “Nằm sấp rồi.”
Tần Tình giơ cổ tay thoáng nhìn qua mặt đồng hồ: “Mười bảy phút?”
Nghe ra kinh ngạc trong giọng nói của Tần Tình, tâm tình của Văn Dục Phong sung sướng nắm tay cô gái, vừa lôi kéo người đi về phía trước vừa giải thích:
“Tiết tấu tiến công khi thả lỏng khi gấp khi nhanh khi chậm, làm cậu ta không bắt được quy luật, điều động khiến cậu ta thục mạng _______ mười bảy phút là chậm rồi, một là cậu ta quả thực có chút kỹ xảo, hai là anh cần thời gian làm nóng người và thích ứng với sân.”
Tuy Tần Tình chưa từng chơi bóng rổ, nhưng chỉ vừa hơi nghe Văn Dục Phong phân tích, cô cũng chủ động bắt được điểm mấu chốt bên trong_______
“Anh khống chế được tiết tấu, chẳng phải thể lực của anh tiêu hao hơn sao?”
“...”
Văn Dục Phong cùng đi với Tần Tình một đoạn bước chân ngừng lại, ánh mắt có chút cổ quái.
Qua giây lát, anh không nhanh không chậm mà xoay người nhìn về phía phía Tần Tình, đồng thời hơi nhướng một bên mày ________
“Bàn về thể lực thật sự, chỉ bằng đám người chơi bóng rổ trong trường của các em, một đội cũng không cách nào chơi với anh.”
“...”
Tần Tình bị ánh mắt đen như mực nguy hiểm không rõ của Văn Dục Phong nhìn đến có chút bất an.
Do dự hai giây, cô lựa chọn thức thời gật đầu.
Văn Dục Phong phát hiện cô chần chừ, nhẹ hạ mi mắt: “Em không tin lời anh?”
“...”, Tần Tình trầm mặc, cúi đầu bắt đầu nhìn di động: “Em xem có cuộc gọi nhỡ nào không đã...”
Cảm giác được ánh mắt nhìn mình chăm chú càng ngày càng gần, trong lòng Tần Tình vội suy nghĩ phương án giải quyết, tầm mắt chú ý vào màn hình di động thoáng nhìn.
Sau đó cô ngây người.
Thật là có cuộc gọi nhỡ, hơn nữa không ít_____ 8 cuộc.
Tần Tình vội vàng mở khóa di động, chờ cô thấy rõ trên nhật ký cuộc gọi kia một loạt “Trưởng phòng”, “Lão nhị”, “Tam cô nương” kia, cô đột nhiên nhớ tới bản thân dường như thiếu chút nữa đã quên chuyện gì.
____________
Trưởng phòng gọi điện cho cô nói... bạn cùng phòng ký túc thời Đại học liên hoan.
“Ah, chết chắc rồi…”
Tần Tình vội vàng gọi một dãy số, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Văn Dục Phong.
Không bao lâu, điện thoại liền gọi được.
Tần Tình còn chưa kịp mở miệng, âm thanh nguy hiểm của Trưởng phòng liền từ microphone truyền tới________
“Tình Tình à, cậu thật cho chúng tớ nhìn thấy màn kịch ‘thấy sắc quên bạn’ à nha?”
Tần Tình dở khóc dở cười: “Trưởng phòng, cậu tin tớ, đây là hiểu lầm một lời khó nói hết...”
“Một lời khó nói hết? Vậy đơn giản, bây giờ cậu chạy qua đây nói cho chúng tớ, chúng tớ ngược lại muốn nhìn xem là hiểu lầm gì, có thể làm cậu vừa mới đồng ý liên hoan sau đó lại thiếu chút nữa là bốc hơi khỏi nhân gian?”
Phía Trưởng phòng lời còn chưa dứt, microphone mơ hồ truyền vào giọng vui đùa của bạn cùng phòng______
“Đúng đúng đúng, bạn trai đẹp trai mà web trường kia nói cũng mang lại đây, cho chúng tớ nhìn xem là hiểu lầm ‘mỹ lệ’ cỡ nào nha...”
“...”
Tâm tình Tần Tình cực kỳ phức tạp mà che microphone lại dịch ra xa Văn Dục Phong vài bước, sau đó nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia: “Bản thân tớ đi còn không được sao mấy vị ______”
“Hoặc là mang người nhà, hoặc đừng tới _______ cái khác không bàn.”
Trưởng phòng nói xong, khí phách cúp máy.
“...”
Tần Tình nhìn di động với biểu tình phức tạp.
Sau một lúc lâu cô quay đầu lại mới phát hiện Văn Dục Phong không rõ từ khi nào đã đi tới bên cạnh cô.
___________
“Liên hoan?”
Đáy mắt Văn Dục Phong mang theo tia không vui rõ ràng.
“...Đồng ý với họ từ trước.”
“Chính là ‘Trưởng phòng’ khiến anh hai phút gọi không được kia?”
Biểu tình của Tần Tình trầm trọng gật gật đầu.
“...Kém vài giây.”
Văn Dục Phong buồn bực dời mắt.
“Đi thôi!”
“Hả? Đi chỗ nào?”
“Anh đưa em qua.”
“...”, Tần Tình nghĩ tới vừa nãy trong điện thoại ngữ khí của bạn cùng phòng thời Đại học kia như sói như hổ, không khỏi trong lòng run run, trên mặt cứng cỏi cười: “Không cần đâu, tự em đi_________”
“Đem em cho mượn một bữa tối đã là nhẫn nại cực hạn của anh. Thời gian trên đường qua lại đừng nghĩ nhiều nữa.”
Tần Tình: “...”
Dựa theo địa điểm Trưởng phòng gửi, Văn Dục Phong mở xe hơi màu xám nhạt của mình ra, cùng Tần Tình qua đó.
Cho xe lái vào chỗ phụ cận bãi đậu xe, lúc này sắc trời đã tối, dưới sự kiên trì của Văn Dục Phong, Tần Tình vẫn là chỉ có thể bảo đối phương đi về trước.
Nhà hàng hẹn ăn tối là nằm ở tầng cao nhất của một trung tâm thương mại lớn, hai người đứng trong thang máy ngắm cảnh, Văn Dục Phong thuận miệng hỏi: “Bạn ở cùng ký túc Nghiên cứu sinh các em mấy người? Liên hoan thoạt nhìn rất hưng sư động chúng [2] nhỉ?”
[2] Hưng sư động chúng: thành ngữ của Trung Quốc có nguồn gốc từ Ngô tử- Lệ sĩ. Câu dùng chỉ việc điều động quân ở quy mô lớn, nay được dùng chỉ việc cần dùng một lượng nhân lực lớn.
Biểu tình Tần Tình cổ quái chớp mắt một cái.
“Không phải bạn cùng phòng ký túc Nghiên cứu sinh, là bạn cùng phòng Đại học.”
Thân hình Văn Dục Phong cứng lại.
Nhưng vào lúc này, thang máy đã dừng.
Cửa thang máy mở ra, ngồi trên sô- pha bên cạnh sảnh chờ, đôi ba nữ sinh nhìn về phía này, biểu tình đồng thời vui vẻ_________
“Tình Tình!”
“Tớ nói chỗ này có thể ngăn chặn người nhà mà!”
“Chàng trai kia quả nhiên______ đợi đã, anh chàng này có phải chúng ta gặp qua ở đâu... các cậu không thấy có chút quen mắt sao??”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]