Vừa nghe thấy giọng người này, trong phòng học vừa nãy còn ồn ào, nháy mắt an tĩnh từ chỗ này tới chỗ khác.
Ánh mắt rất nhiều người dại ra mà nhìn người đàn ông đứng ở cửa.
Ánh mặt trời từ phía sau anh rơi xuống, hơi khuất qua khuỷu tay, phất qua xương vai mỏng, nhảy qua mái tóc rối loạn, phác thảo diện mạo này rõ ràng và đẹp đẽ, cuối cùng kết thúc trên mặt đất, từ dưới chân chảy một bóng vàng thon dài.
Trong tĩnh lặng, anh dẫm lên cái bóng kia đi vào phòng học, chậm rãi đi, lại như là từ nơi sâu thẳm trong ký ức mà đi tới.
Một màn quen thuộc này giống như đã từng quen biết, chỉ trong nháy mắt, liền hoảng hốt đem tất cả mọi người trở về rất nhiều năm về trước.
Trên gương mặt thanh tuấn này không kiềm được nét tươi cười phóng túng, bọn họ đã bao lâu rồi không gặp... Mọi người chỉ có Tần Tình không ngoài ý muốn chút nào. Cứ như cô đến thừa nhận, thời điểm người này đi vào, cô cũng bị mơ hồ như vậy 2 giây... nhiều nhất là 3 giây.
Chờ mọi người hoàn hồn, người tới đã chạy đến giữa vòng mâu thuẫn kia.
“...Dục, Dục ca?”
Lý Hưởng dại ra nhìn nụ cười mỏng trên gương mặt của người đàn ông.
Văn Dục Phong lại giống như không nghe thấy, nhìn cũng không nhìn Lý Hưởng một cái.
Anh ở vị trí cách Tần Tình chỉ mười mấy cm, bỗng dưng ngừng lại.
Vị trí này rất mơ hồ lại vi diệu, khiến mọi người trong lớp đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-cuong-nhiet-nhu-vay/2430609/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.