Anh ấy là mối tình đầu, là người mà tôi hoàn toàn tin tưởng. Hoàn cảnh gặp phải anh ấy cũng không quá đặc biệt, ấn tượng đầu về anh chính là: Anh là học sinh trung bình, mới hôm qua bị gọi xuống phòng hiệu trưởng vì đánh nhau trong trường, không giỏi mà cứ thích thể hiện.
Lần nghe giọng của anh là khi anh nói lúc anh đánh cầu lông:
- Hai đứa bây qua bên kia đi, tao cân hết.
Tôi nghĩ thầm, tướng ổng thì nhỏ, vậy mà đòi cân 2, và thế là tôi vô thức mỉm cười. Mọi việc xảy ra hết sức tự nhiên làm tôi nghĩ rằng chúng tôi có duyên với nhau... Đến giờ tôi mới biết là mình đã quá ảo tưởng, phức tạp hóa vấn đề.
Thời gian trôi qua, 26/3 khoảng cách tôi và anh ấy đã giảm bớt, nhất là khi anh ấy giỡn và tạt nước vào tôi. Lần đó có thể gọi là đại chiến giữa 8a4 và 10a3. Tuy là khoảng cách giảm, nhưng ấn tượng thì vẫn chưa đủ sâu sắc.
Tôi không để ý đến anh ấy nhiều cho đến khi anh nhắn tin cho tôi. Tin nhắn chỉ có 2 ký tự: HÚ.
Rỏ ràng là tôi và anh ấy không thân thiết, mấy chuyện trước đó đã xảy ra được gần 2 tháng cho nên tôi khá ngạc nhiên. Khi tôi đọc được 2 ký tự đó thì đã qua 3 giờ đồng hồ, tôi trả lời tin nhắn đó như trả lời với bạn thân của mình, cũng 2 ký tự: HÙ.
Thế là chúng tôi nhắn tin qua lại, rồi quen nhau. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nó làm tôi chưa kịp thấy rõ cảm xúc của chính mình. Có lẽ anh ấy cũng vậy, quen nhau chưa được lâu thì hết năm học, nghỉ hè. Tôi không được thấy anh ấy thường xuyên, thời gian và khoảng cách này chính là con dao, nó cắt đi mối quan hệ của chúng tôi. Và rồi, tôi đã gửi cho anh ấy dòng tin nhắn vào ngày 11/6 lúc 00: 10 là: "CHIA TAY ĐI".
Đúng.
Người chia tay là tôi, nhưng lòng tôi đâu có muốn thế, tôi muốn anh ấy nói: Đừng, đừng chia tay, anh vẫn yêu em. Anh xin lỗi.
Đó, đó là điều tôi muốn, nhưng sự thật quá phũ phàng, anh ấy im lặng, unfriend (nghĩa là hủy kết bạn trên mạng xã hội) tôi, ngầm cho tôi hiểu rằng anh ấy muốn nói với tôi: Ừm, chia tay đi.
Lý do tôi nói chia tay cũng có 1 phần là vì danh dự của chính mình, không muốn bị anh ấy nói lời chia tay, nên tôi mới chủ động chia tay trước. Tôi không phải loại người mau nước mắt nhưng từ khi anh ấy không nhắn tin cho tôi, để tôi tự nhắn tin tự trả lời hộ anh ấy hơn 500 tin nhắn làm tôi cảm thấy mệt mỏi, đêm nào tôi cũng thức tới 2, 3 giờ sáng để khóc, sáng 6 giờ lại chờ tin nhắn. Cứ thế tôi trở nên yếu đuối, với những người xa lạ tôi cứng rắn, mạnh mẽ bao nhiêu thì đối với những người tôi yêu thương lại yếu ớt, mềm lòng bấy nhiêu.
Tôi đã ở trong tình cảnh như thế gần 1 tháng, cảm thấy cần phải chấm dứt nhưng cũng muốn xây lại mối quan hệ đó lần nữa, với những chuyện quan trọng tôi thường không quyết đoán và với chuyện tình này cũng vậy. Tôi thấy mình cố gắng bao nhiêu, anh ấy đạp đổ bấy nhiêu làm tôi tổn thương, tổn thương đến mức buộc tôi phải chia tay.
Tôi cứ nghĩ chia tay xong tôi sẽ tốt hơn, nhưng không. Vì anh ấy thờ ơ với lời chia tay làm tôi cảm thấy mình là chú hề đáng thương, ngay cả người con trai của mình cũng chẳng thèm quan tâm mình. Nếu người khác là tôi, họ sẽ hận anh ấy, nhưng tôi lại yêu anh ấy nhiều hơn. Tình cảm không những không dứt mà còn kéo dài. Tôi sống và đấu tranh với những suy nghĩ xấu xa về anh ấy, trong mắt tôi, anh ấy luôn là người gọi điện cho tôi suốt 3 giờ đồng hồ mỗi tối, tôi đòi đi ngủ thì không cho, làm nũng các kiểu, nhưng đến lúc anh ấy buồn ngủ thì lại than vãn, còn nói là do tôi làm anh ấy nói chuyện đến kiệt sức, rảnh thì lại hát cho tôi nghe. Lâu lâu gọi điện mà quên tắt, đem vào phòng tắm rồi hát um trời lên, biến tôi thành con người biến thái...
Bây giờ hoặc bất cứ lúc nào nghĩ về nó tôi cũng rưng rưng nước mắt, chuyện tình đẹp thế mà, anh ấy cũng đã từng nói:" Không bao giờ chia tay em" khi tôi hỏi: "Anh định khi nào thì chia tay?" những dòng tin nhắn đó tuy đã được tôi xóa nhưng con người tôi lại không có nút delete (xóa),nó in sâu vào não tôi.
Anh đi để lại trong tôi nỗi đau lớn.
Khi bạn bè hỏi tôi sao lại chia tay thì tôi trả lời ngắn gọn: HẾT YÊU. (Anh ấy hết yêu) Đám bạn đó nói tôi ngầu, nhưng bọn họ đâu biết rằng đó là lời nói dối, câu trả lời đó là trả lời hộ anh ấy.
Cứ thế, thời gian cứ trôi mà tôi vẫn chưa xóa hình bóng anh. Cho đến một ngày, anh ấy nhắn tin cho tôi:
-LOL không? (anh ấy rủ tôi chơi liên minh huyền thoại, trước đây anh ấy rủ tôi chơi vì muốn tôi cùng anh ấy vào trận đánh chung)
Tôi mệt mỏi trả lời:
-Không. (LoL gì nữa, mình đâu còn là gì của nhau, anh không xin lỗi mà chỉ biết hỏi thế thôi à?)
Đến giờ tôi vẫn không hiểu anh ấy nhắn tin vậy nhằm ý gì. (Bạn nào biết comment cho nữ chính biết nhé, bởi vì nữ chính có tồn tại, truyện được viết từ một câu chuyện có thật)