Sau khi trở về, anh vẫn không thích tôi.
Mua đồ cho Từ Thanh Nhu, lại còn để Trần Xán biết được.
Tôi còn phải giả vờ như không có chuyện gì, bảo anh ấy tôi không quan tâm, bảo anh ấy tém tém lại.
Tôi khóc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tôi tỉnh dậy, trên bàn đã đặt mấy chiếc túi Hermes.
Tôi không biết Trì Lân làm cách nào có được, có lẽ anh muốn bù đắp cho tôi.
Vì anh đã mua cho người phụ nữ khác, nên anh muốn bịt miệng tôi, không để ông nội biết.
Tôi nhìn mấy chiếc túi trên bàn, cảm thấy thật quá mỉa mai.
Tôi không động vào mấy chiếc túi đó, đem tất cả trả về phòng Trì Lân.
Chúng rất quý giá, nhưng tôi không cần.
Tôi thu dọn một chút, trang điểm, chuẩn bị đi tìm luật sư tư vấn chuyện ly hôn.
Hai năm nay, tôi cũng để dành được một khoản tiền, đủ để chữa bệnh cho bố và nuôi em trai ăn học.
Không cần đợi tám tháng nữa, Trì Lân mới ly hôn với tôi.
Sở dĩ tôi cố chấp đến tận bây giờ, không phải vì món tiền lớn kia của Trì Lân, mà là vì tôi không muốn ly hôn với anh.
Giờ đây, trong lòng tôi đã rõ, anh vẫn còn thích Từ Thanh Nhu, tôi cứ bám riết lấy anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi đã hẹn xong với luật sư, đang định đi gặp mặt.
Thì bố tôi gọi điện đến.
"Tiểu Dư, nhà mình xảy ra chuyện lớn rồi, con có rảnh không, về nhà một chuyến đi."
"Sao vậy bố? Bệnh của bố lại trở nặng ạ?"
Tôi lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-co-bay-phan-hoang-dai/5045836/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.