"Bố mẹ ơi, xuống ăn cơm!".
Hôm nay tôi nấu khá nhiều món ngon. Tuy ngoại hình tôi không đẹp mấy nhưng mà tôi nấu ăn rất giỏi đó nha. Nhớ lại thì, mình cũng được nhiều cái đức tính đấy chứ. Tôi không đẹp nhưng mà cũng xinh xinh, mặt tròn đáng yêu, khuôn miệng nhỏ chúm chím, mắt biết cười. Mấy bà hàng xóm hay khen tôi vậy đó. Tôi học cũng khá, nấu ăn lại ngon. Haha! Thôi không xàm nữa, không thì tối tôi lại ảo tưởng cả đêm mất.
" Lộc nay nấu món gì đấy?". Đây là ông Long, bố của tôi, ông cầm tớ báo từ phòng khách bước ra, vừa đi vừa đọc, rồi ông chỉnh lại gọng kính lão, nhòm đồ ăn tôi chuẩn bị trên bàn.
" Toàn món bố thích nhé, bố thấy con siêu không?". Tôi toe toét cười, cầm muỗng lên đơm cơm.
" Thế không nấu món mẹ thích à? Mày chỉ thương bố mày thôi chứ gì?". Còn đây là bà Lan, mẹ tôi. Bà từ cầu thang đi xuống, nói điệu hơi trách móc.
" Đâu có, mai con nấu món mẹ thích nhé! Mỗi người một ngày, thế là hoà. Ha ha!". Tôi cố làm lành.
Bữa cơm gia đình nhà tôi luôn tràn ngập tiếng cười. Khác hẳn nhà nhỏ Linh, nhà nó cứ đến bữa là lặng yên như tờ, làm đứa mấy lần sang ăn trực như tôi đến phát dơ. Chẳng là bố mẹ của nhỏ có nhiều xích mích. Thì mọi người cũng biết đấy, mấy ông chú giàu có hay đi ngoại tình. Nhà nhỏ Linh cũng trong hoàn cảnh đó. Tôi nghĩ mà thương cho con nhỏ. Tại sao bố nó không thể giống bố tôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-co-ay-va-co-ay/83241/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.