- Giảm vị giác cấp độ khá nặng? Nhưng tôi và cô ấy luôn cùng ăn cùng uống cùng sinh hoạt mà tại sao chỉ mình cô ấy bị?
- Là tác dụng phụ của thuốc mà cô ấy thường xuyên sử dụng. Công dụng của nó đúng là khá tốt nhưng vì sử dụng trong một thời gian dài nên có thể việc trị liệu cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Ngự Phong dựa vào tường, mặt có chút buồn bã và hối hận:
Là do tôi, tất cả mà do tôi. Tôi đã từng nói cô ấy không nên lạm dụng quá nhiều. Lẽ ra tôi nên để ý hơn mà ngăn cô ấy uống.
Anh đừng quá bi quan, giờ tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy. Vả lại anh nên cố gắng khuyên cô ấy nghỉ công việc đó...
Xin bác sĩ cũng đừng nói cho cô ấy biết rằng tôi đã nghe và xem cái này nhé. Có lẽ cô ấy có lí do...
Được rồi, giờ anh hãy quay lại phòng bệnh, chắc cô ấy đợi anh lâu lắm đó.
Dạ cảm ơn bác sĩ.
" Cạch"_ Tiếng đóng cửa làm Tiêu Y đang ngồi nhìn ra cửa sổ phải giật mình. Cô đưa tay lên lau nước mắt rồi quay ra nhìn thì thấy Ngự Phong cũng đang nhìn cô, cô mỉm cười chạy lại bên anh.
Anh đi đâu mà lâu vậy?
Thấy cô tươi cười nói chuyện nhưng nước mắt dù lau đi vẫn còn nhòe trên khuôn mặt làm tim anh như thắt lại, anh đau đớn, tay anh cầm túi đồ nhưng đã ghì chặt lại. Miệng anh khẽ nhếch lên, đáp lại:
Thì sợ đợi kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-chua-tung-yeu-toi-/3573613/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.