- Anh thiệt là! Chuyện lớn như thế mà không nhớ gì sao?
Tải mải làm nên anh quên béng mất. Mới cả, tối hôm đó em ngủ mê mệt, anh cũng chả nói gì được, ngủ theo luôn.
Hết nói nổi anh. Còn 5 tiếng nữa là ta bay rồi. Có kịp không đây.
Dẫu sao may là anh đến công ty sớm.
Ngự Phong quên mất thời gian đi du lịch nên cũng chưa nói cho Tiêu Y biết. Sáng sớm đến công ty, đồng nghiệp thấy anh đi làm mới ngạc nhiên hỏi: " Sao nay lại đi làm rồi? Nghe anh nói là xin nghỉ mấy ngày đưa vợ đi du lịch mà? Nay bay đó". Lúc đó anh mới sực nhớ ra, hốt hoảng lấy điện thoại ra xem thì đúng lúc Tiêu Y gọi:
Ơ anh? Sao chị sếp nói anh xin nghỉ mấy ngày cho em thư giãn đầu óc?
Anh quên, giờ em ra cổng đi, anh lái xe qua rồi về dọn đồ.
Mình đi đâu?
Tí lên xe anh nói.
Về đến nhà, hai người vội vàng xếp quần áo và vật dụng vào va li. Vì thông tin đến quá bất ngờ, Tiêu Y rối lên nên có cuộc trò chuyện như ở đầu chương.
Mà thuốc dự phòng của em đâu nhỉ? Em nhớ cất ở đây mà ta.
Lọ kia hết rồi à? Mà sao đi chơi mà em cũng uống thế? Tính ra anh thấy em uống thường xuyên lắm đó, có chắc nó an toàn không? Lạm dụng nhiều là không tốt đâu.
Dạ em biết. Nhưng từ khi làm việc này, phải nói nhiều và đảm bảo phải hay nên có chút khản giọng với hơi đau trong cổ. Đồng nghiệp giới thiệu cho em mà. Em uống vào cũng thấy đỡ hơn hẳn, cũng tốt cho đường hô hấp nữa.
Đây phải không?
Đúng rồi, anh cất vào túi xách giúp em.
À mà em mang theo mấy bộ đồ bơi mà anh tặng em đi nhá.
Em biết rồi ạ.
Hai người cứ vội vàng như vậy rồi nhanh chóng di chuyển xuống lầu, bắt taxi ra sân bay. May sao vẫn kịp giờ check in và lên máy bay. Sau 10 tiếng bay dài, họ đã đến và ở trong một khách sạn khá cao cấp nhưng không theo lối thông thường là một tòa cao ốc mà thay vào đó là những ngôi nhà nhỏ 1 tầng được xây giống nhau nhưng vị trí cũng không gần nhau lắm để khách du lịch có thể cảm nhận được như ở nhà. Dẫu vậy nó khá rộng rãi và có đủ các phòng trang trí đẹp đẽ. Nhưng chỉ có nhà bếp là không có và thay vào đó là bàn ăn sang trọng, đến giờ ăn, ai muốn ăn tại 'nhà' thì có thể đặt món báo về khách sạn rồi nhân viên sẽ giao hàng đến ( còn nóng hổi) hoặc cũng có thể mua từ quán về ăn. Đặc biệt có vài ngôi nhà sẽ có một hồ bơi nhỏ tùy vào sở thích và đặt phòng của khách. Bởi thành phố ở nước này được biết đến như một thiên đường mà mỗi người đều ao ước và phải trải nghiệm 1 lần trong đời. Trước đây Tiêu Y và Ngự Phong đã hứa sẽ cùng nhau cố gắng để một ngày nào đó sẽ đặt chânđến đây chơi và tham quan, khám phá. Dù cách thông báo cho Tiêu Y có chút " khác lạ" nhưng cô vẫn rất vui vẻ và cảm động về món quà này. Ngự Phong và Tiêu Y cùng nhau đi chơi khắp các địa điểm nổi tiếng, thưởng thức các món ăn ngon, đặc sản nơi đây. Chiều đến có thể ngâm mình ở hồ bơi nhỏ trước nhà ( nhiệt độ ở đây rất thích hợp, ban ngày ấm áp, buổi tối mát mẻ nhưng đêm có hơi se se lạnh. Nước ở hồ bơi luôn được nhân viên dọn dẹp và có nhiệt độ phù hợp).Buổi tối họ có thể ra ngoài đi quẩy hoặc ở nhà trò chuyện, gọi điện với người nhà. Ban đêm ở đây cũng không hẳn là yên tĩnh mà có những quán ăn đêm tập trung tại một khu và có rất nhiều du khách đến. Sang ngày thứ ba, khi đang đi chơi ở công viên disney, vừa đi từ nhà vệ sinh ra, Ngự Phong thấy không xa có một người đàn ông đang trêu ghẹo một người phụ nữ. Anh tức giận tiến đến, kéo cổ áo anh ta ra, nói trầm nhưng đầy uy hiếp:
Mày mà cứ như thế là tao đánh mày nát thịt luôn đấy! Nãy mày va vào vợ tao mà còn cười cợt không biết xin lỗi. Tao nghe rõ mày nói gì về vợ tao đấy, tao muốn cho mày ăn vài cái vả từ đấy rồi, chẳng qua vợ tao không muốn gây chuyện thôi.
Mày! Mày là ai sao dám!
Tao là một thằng khốn đang ngứa tay muốn đánh người đó.
Mày....mày dám đánh tao, tao báo cảnh sát.
Ha! Hay cho kẻ vừa ăn cướp vừa la làng! Giỏi gọi đê, xem ai bị bắt. Dù sao cô gái mà mày vừa quấy nhiễu vẫn đang ở đây đó. Mới lại dù gì tao cũng quen khá nhiều cảnh sát ở đây, để tao gọi dùm mày nhé. Còn không mau!
Dạ em xin lỗi anh! Xin lỗi chị nhiều. Em chừa! ( Anh ta tự tát mình một tiếng bốp rồi chạy mất).
Cô gái trẻ kia đứng sau Ngự Phong, không nghe rõ cuộc trò chuyện mà chỉ bất động, mải mê nhìn bóng lưng anh đến say đắm. Khi tên kia xin lỗi mình mới chú ý. Thấy Ngự Phong bỏ đi, cô mới gọi:
Dạ anh ơi, cảm ơn anh nhiều ạ!
Ơ? Em hiểu tiếng A à? ( tiếng quốc gia mà Ngự Phong và Tiêu Y đang sống. Vì ban nãy có nghe tên kia nói nên Ngự Phong biết nó là người nước A, mới chửi) Anh tưởng em không hiểu nên mới để tên kia quấy rối em chứ.
Em cũng là công dân nước A đó ạ, em qua đây theo sự sắp xếp để học hỏi thôi ạ.
Vậy là công tác rồi.
Dạ gần đúng như vậy ạ. Mà...anh có thể nhận tờ quảng cáo sản phẩm này bên em được không ạ?
Em đang tiếp thị à? Rồi anh nhận nhé, anh sẽ xem qua( Vì cùng ngành nên anh cũng muốn giúp đỡ). À mà lần sau em nhớ cẩn thận khi ra đường nhé, kẻo gặp mấy tên như tên kia.
Em cảm ơn anh ạ. Chúc anh một ngày tốt lành.
Cô gái trẻ ấy đang mừng thầm trong lòng như gặp phải tiếng sét ái tình, thấy anh ra tay giúp đỡ mình, cô gái càng vui hơn. Sau khi anh đi, cô đứng mải mê, nói nhỏ:
Wa..Anh ấy đẹp trai quá, lại còn là đồng hương, ảnh còn giúp mình nữa chứ. Ngầu quá trời! Liệu có gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên không ta? Mong là được gặp lại anh ấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]