Tối thứ bảy không có tiết tự học, sau giờ học, Lâm Nguyệt đi thẳng về nhà. Giờ này trong nhà không có ai, Lâm Khang Thành đi làm chưa về, Mạnh Tú Văn thì đến trường đón Mạnh Hi Uyển, sau đó cũng không biết hai mẹ con nhà kia đi đâu.
Lâm Nguyệt vào nhà, ngay cả cặp sách cũng chưa kịp bỏ xuống, liền đi đến điện thoại phòng khách, ấn số điện thoại của Chu Văn Chử mà Trần Càn Khôn đưa cho. Không lâu sau thì điện thoại vang lên giọng nói đều đều của nhà đài, trong căn phòng trống trải lại cực kì rõ ràng.
Mỗi lần chuông reo xong, điện thoại không ai nghe máy, Lâm Nguyệt lại gọi một lần nữa. Cô sợ Chu Văn Chử không nhận số điện thoại lạ. Nhưng điện thoại cố định trong nhà đã lâu, chỉ có chức năng duy nhất là gọi điện, là do gói cước đã lâu cho nên chi phí cực thấp, vì vậy Lâm Khang Thành mới không đổi. Bây giờ, cô muốn nhắn tin cho Chu Văn Chử thì cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể đánh cược gọi thêm mấy lần.
Lần này, chuông reo lên không bao lâu, điện thoại đã được kết nối, chỗ anh có chút ồn ào, âm thanh xung quanh hỗn loạn. Cách ống nghe Lâm Nguyệt cũng có thể nghe được bước chân nặng nề và tiếng đóng cửa của anh, giống như là rời khỏi chỗ vừa rồi, xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Âm thanh trầm thấp của Chu Văn Chử vang lên, kèm theo vài phần không kiên nhẫn: “Ai vậy?”
“Chu Văn Chử, tôi là Lâm Nguyệt.”
“Ah,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-chi-thich-toi/3311039/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.