Đợi khi Lương Phượng đem mấy bé phượng hoàng thêu xong hết, thì đại quân của Tiêu Dương cũng tiến vào hoàng đô Tề Lâm của Nam Lương.
Cuối thu, Tề Lâm đâu đâu cũng tiêu điều, binh mã đi đến đâu tiếng thét tiếng khóc la kêu đến đó.
Đội quân của Tiêu Dương đánh vào hoàng cung Nam Lương, cung nữ thái giám trong cung cuống quít tháo chạy ra ngoài, mới đến cửa cung đều bị thiết giáp bên ngoài vào vây chặn tàn sát, máu tanh vãi khắp nơi. Trong lúc hỗn loạn không biết người nào châm lửa, hỏa thế cuồn cuộn bóc lên, khói bay mù mịch từng trận, bay cao lên trời, không khí khủng bố lan tràn. Tiêu Dương nghiêm mặt, phân phó cấp dưới khống chế hỏa thế, bản thân cằm kiếm vào hậu cung.
Đáng tiếc, hoàng thất Nam Lương hầu hết đều sớm chạy mất, y cười lạnh, chỉ là sau này lùng bắt, có hơi phiền nên cảm thấy rất khó chịu.
Lơ đãng phát hiện có một bóng người mặc hoàng bào trên đảo nhỏ giữa hồ, hắn đang ngửa đầu nhìn bạch lăng (= mảnh vải trắng) treo trên cây ngân hạnh trong đảo, a là đang muốn treo cổ tự tử!
Tiêu Dương đứng ở bên hồ, cách người đó một đoạn không xa cũng không gần.
Mị mắt chăm chú quan sát hắn.
Hoàng đế Nam Lương tuổi không quá ba mươi, mi dài, nuôi râu, như bị áp lực rất lớn mà người gầy đến trơ xương, hai mắt lõm sâu, trống rỗng vô thần.
Tựa như một người bị bức đến suy sụp, một chút phong độ khi xưa đều không còn, run rẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-anh-anh-bao-bao-tam-ly-kho/2425975/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.