Sáng hôm sau, từ tia nắng lọt qua cửa sổ chiếu vào gương mặtthiên thần khiến cô mở mắt. vừa định cựa mình ngồi dậy cô đã đau nhói một cái,có lẽ do vết thương hôm qua.
Cảm giác ấm áp ở bàn tay khiền cô cố nhìn xuống. thì ra suốtđêm qua anh đã cầm tay cô ngủ. cảm giác thật ấm áp và an toàn khiến cô khôngmuốn rời chút nào nhưng cô không thể bởi cô biết càng ở gần anh sự ích kỉ củamình càng tăng lên, ngay đến bây giờ cô cũng đang mong anh sẽ mãi nắm tay côthế này mãi. Cô cần buông ra thôi nếu không cô cũng không biết sau này mình còncó thể tiếp tục mỉm cười chúc anh hạnh phúc như trước không. Vậy nên tốt nhất là càng tránh những cử chỉquan tâm của anh càng tốt nếu không lòng tham của cô sẽ ngày một lớn hơn. Nghĩvậy nên cô lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay anh.
-emtỉnh rồi ư?- anh vui mừng. chỉ một cử động nhỏ của cô cũng khiến anh tỉnh giấc
-vâng.Tối qua anh không về sao?- cô hỏi
-saoanh có thể để em một mình được- anh đáp
-emxin lỗi
-saolại xin lỗi anh?
-Tạiem đã khiến anh lo lắng
-Đúnglà em đã làm anh lo lắng nhưng em phải xin lỗi bản thân mình kìa. Đã không chămsóc tốt cho mình lại còn lao ra đỡ phát súng đó cho anh. Em biết anh và cả nhàlo thế nào không. Ngộ nhỡ em có chuyện gì thì anh biết nói với mọi người làmsao – anh tuôn một tràng dài trách cô.
-Emxin lỗi. Chỉ là em không muốn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-a-em-ich-ki-yeu-anh-co-duoc-khong/1873556/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.