Sau khi được Cao Hiển gửi thư nhờ cậy. A Khắc Bốt đã cho quân tiến đánh ở Lĩnh Sơn Trấn. Diệp Quân Thanh trên đường đánh tới kinh thành nghe vậy phải ngưng lại.
Vì cách gì thì cũng không thể để giặc ngoại xâm phạm vào lãnh thổ của mình. Không ngờ bọn họ muốn tiêu diệt hắn mà bất chấp để giặc vào lãnh thổ của mình.
Cuối cùng hắn vẫn phải quay đầu để về lại Lĩnh Sơn Trấn. Mặc dù đã gần tới kinh thành. Ai cũng khuyên hắn không thể trở về. Nếu trở về thì chẳng phải công sức chuẩn bị công thành sẽ phải bỏ hết sao.
Nhưng Diệp Quân Thanh vẫn kiên quyết không để giặc Bắc Quốc tràn vô như vậy. Nếu không người dân sẽ khổ gấp trăm lần bây giờ. Nên hắn quay lại.
Sau đó hắn nhận được tin Mạn Ngọc và Lâm Vũ Phong dẫn quân qua hỗ trợ hắn ngăn chặn Bắc Quốc.
Còn hắn vẫn tiếp tục dẫn quân về kinh thành. Hắn thật sự cảm kích tấm lòng của Mạn Ngọc và Lâm Vũ Phong khi hắn gặp khó khăn có thể giúp hắn.
Vậy là hắn một đường dẫn quân tiến đánh kinh thành. Diệp Thái An đứng trên thành nhìn xuống.
Hắn nhìn đội quân Diệp Quân Thanh dẫn tới rất đông:" Diệp Quân Thanh, ngươi là thứ bán nước cấu kết với địch lại còn giúp đỡ cho giặc. Vậy mà ngươi còn dám về đây sao ."
Diệp Quân Thanh hừ lạnh đáp:" Không biết ai mới là kẻ bán nước. Dẫn rắn về cắn gà nhà. Ngươi không thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông sao."
Diệp Thái An cười lớn nói:" Ta và ngươi đều giống nhau cả thôi. Chẳng ai khác ai đâu. Ngươi đừng tỏ vẻ thanh cao làm gì."
Diệp Quân Thanh không hề tức giận bình tĩnh trả lời:" Ta khác ngươi. Một kẻ dẫn địch về dày xéo dân chỉ có mình ngươi làm được chứ ta không làm được điều đó."
Diệp Thái An ra lệnh:"Người đâu phóng tên"
Diệp Quân Thanh cũng cho binh lính tấn công. Dùng Cọc gỗ lớn phá cổng thành.
Sau khi phá được cổng thành, hai quan giao đấu. Quân của Diệp Quân Thanh nhiều hơn nên chiếm lợi thế.
Diệp Thái An thấy tình hình không ổn muốn bỏ trốn cùng thái hậu và Cao Hiển.
Nhưng chưa kịp đi quân Diệp Quân Thanh đã bao vây hoàng cung. Diệp Quân Thanh trực tiếp đem binh tới bao vây chỗ ba người họ.
Diệp Quân Thanh cười cợt chào Cao Hiển:" Phụ thân dạo này người có khỏe không."
Cao Hiển thong dong đáp lại:" Là Hiền tế của ta đó sao. Con sống tốt chứ. Ta cứ tưởng hiền tế muốn ở Thanh Quốc luôn rồi kia chứ."
Diệp Quân Thanh cười đáp:" Phụ thân nói quá lời rồi. Con còn phải trở về chúc mừng cho người sắp được kết giao với Bắc Quốc còn gì."
Cao Hiển sa sầm nét mặt:" Ngươi nói gì ta chẳng hiểu gì cả"
Diệp Quân Thanh từ tốn nói:" Chẳng phải con gái yêu quý của người đã sinh con cho đại hoàng tử A Khắc Bốt rồi sao. Sắp được leo lên cành cao Bắc Quốc rồi người còn lo gì nữa."
Cao Hiển tức giận:" Ngươi ăn nói bậy bạ gì thế. Nó rõ ràng là con của ngươi. Ngươi lại phủ nhận cả con ruột của mình. Lại còn vu khống cho người khác sao."
Cao Uyển Như cũng vừa lúc bồng đứa nhỏ đi đến chất vấn Diệp Quân Thanh: Quân Thanh chàng nói gì thế. Đứa trẻ là con của chàng và ta sao chàng lại nói như vậy."
Diệp Quân Thanh tiến lên đi đến gần cô ta.
Cao Uyển Như tưởng hắn muốn bồng con liền đưa đứa trẻ tới phía hắn.
Diệp Quân Thanh không bồng đứa nhỏ mà dơ tay cho Cao Uyển Như một bạt tai rõ đau in hằn năm dấu tay lên mặt cô ta.
Cao Hiển hét lên chửi hắn:" Ngươi dám đánh con gái ta sao tên khốn.
Cao Uyển Như sững sờ loạng choạng không đứng vững gào lên:" Diệp Quân Thanh sao chàng lại đánh ta. Trước giờ chàng luôn đối tốt với ta. Sao nay lại đánh ta.
Chàng đừng quên năm xưa ta đã ta cứu chàng là ta. Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã có với nhau một đứa con. Chàng không thể đối xử với ta như vậy."
Diệp Quân Thanh khinh thường đáp:" Con của ta sao? Cô nhìn nó thử xem có chút nào giống ta không hả?
Cô nói năm xưa cô cứu ta sao. Hừ cô dối gạt ta suốt bao nhiêu năm bây giờ vẫn còn muốn tiếp tục sao."
Cao Uyển Như hoảng loạn:" Chàng nói bừa gì vậy?"
Diệp Quân Thanh tức giận tiến đến bóp cắm cô ta đến đau đớn nói:" Nói bừa sao? Mạn Ngọc mới chính là người cứu ta năm xưa. Vì cứu ta mà nàng ấy bị nhiễm hàn độc trong người. Cũng chỉ có nàng ấy mới biết khúc sao đó.
Cô vì không biết khúc sáo nên mới giả vờ không biết mà thôi. Là tôi quá ngu ngốc và sai xót nên mới tin tưởng cô. Hại Mạn Ngọc cùng ta mất đi đứa con thực sự là của ta.
Còn đứa bé này chắc trong lòng cô tự biết rõ nó là con ai. Trong khi ta chưa từng chạm vào cô."
Cao Uyển Như khóc nói:" Tối hôm đó chàng bị hạ thuốc ta đã giải dược cho chàng mà."
Diệp Quân Thanh lạnh lùng đáp:" Là Mạn Ngọc không phải cô. Miêu Thành Vũ và Lâm Vũ cùng Lâm Xuyên đều đã xác nhận chuyện này. Cô còn rảo biện sao."
Cao Uyển Như:"chàng phải tin ta. Là ta đã giải dược cho chàng. Nó là con của chàng mà"
Diệp Quân Thanh lạnh lùng nói:" Nếu cô cứ khăng khăng như vậy thì dùng máu thử sẽ biết ngay thôi."
Hắn nói xong ra lệnh cho thuộc hạ:" Người đâu đem bát nước lên đây."
Một thuộc hạ đem bát nước lên cho hắn.
Diệp Quân Thanh lấy kim chích vào tay đứa nhỏ nặn ra vài giọt máu cho vào bát nước. Đứa trẻ khóc ré lên. Cao Uyển Như vừa lo vừa sợ vừa dỗ dành cho đứa bé nín khóc.
Diệp Quân Thanh cửa ngón tay mình nhỏ máu vào bát nước.
Cuối cùng hai loại máu tách biệt hoàn toàn không thể hoà chung được. Chứng tỏ đứa nhỏ không phải con của Diệp Quân Thanh.
Cao Uyển Như mặt mũi tái mét, không nói lên lời.
Cao Hiển như không tin vào mắt mình quay sang hỏi Cao Uyển Như:" Uyển Như chuyện này là thế nào."
Cao Uyển Như ôm chặt đứa bé nước mắt lưng tròng không nói gì.
Diệp Quân Thanh thay cô ta trả lời:" Hôm tiệc mừng ta chống nạn đói khắc phục lũ lụt trở về. Cao Uyển Như đã bỏ thuốc vào rượu của đại hoàng tử A Khắc Bốt và Mạn Ngọc nhằm vu oan giáng hoạ cho nàng ấy.
Cũng đồng thời muốn bỏ thuốc luôn cả ta. Để nhằm muốn lên giường với ta. Nhưng cô ta không ngờ được Mạn Ngọc không hề uống rượu đó và không mắc bẫy cô ta.
Cô ta tò mò muốn đi xem để bắt tận mặt Mạn Ngọc và A Khắc Bốt.
Nhưng không ngờ hại người thành ra hại mình. Cuối cùng cô ta trao thân cho A Khắc Bốt. Hôm đó tỳ nữ bên cạnh thái hoàng thái hậu đã nhìn thấy cô ta bước ra từ phòng chờ. Theo sau là đại hoàng tử A Khắc Bốt.
Cô ta trở về muốn đem chuyện này đổ lên người ta. Nhưng không ngờ đám người Lâm Vũ và Lâm Xuyên nhờ Mạn Ngọc giải độc cho ta."
Cao Hiển quay lại hỏi Cao Uyển Như:"Có thật là như vậy không."
Cao Uyển Như hết đường chối cải nên gật đầu.
Cao Hiển thầm tức giận. Nhưng mọi chuyện đã rồi ông ta cũng không thể làm khác được.
Ông ta bình tĩnh hướng về phía Diệp Quân Thanh nói:" Ngươi nghĩ hôm nay ngươi làm được gì ta sao."
Ông ta vỗ tay ba tiếng, một đám quân lính từ địa đạo chui lên rất đông. Hai bên chĩa kiếm vào nhau.
Cao Hiển tự tin nói:" Diệp Quân Thanh, ngươi nghĩ hôm nay ta không chuẩn bị gì sao."
Diệp Quân Thanh vẫn không hề sợ hãi nói:" thật ra ông đã có ý đồ mưu phản từ lâu. Năm xưa mẫu thân ta phát hiện ra ông thông đồng với Bắc Quốc. Ông liền tìm cách sát hại mẫu thân ta và mẫu thân Mạn Ngọc. Đổ tội cho La gia và Vân gia."
"Nếu ngươi đã biết thì ta cũng không cần phải giấu. Năm xưa là do mẫu thân ngươi không hiểu chuyện. Lại thêm bà ta cầm lá thư đó. Lại con sai con tiện nhân Nhược Lan kia cầm đến La gia. Bắt buộc ta phải giết bọn chúng.
Riêng Vân gia là do phụ hoàng ngươi ra lệnh giết. Là phụ hoàng người nghi kị Vân gia. Ngươi lại đổ lỗi cho ta."
Diệp Thái An hỏi hắn:" Cao Hiển ngươi đây là có ý gì."
Cao Hiển khinh thường hắn nói:" Nãy giờ ngươi đứng nghe con chưa rõ sao."
Thái hậu nói:" Ngươi muốn tạo phản sao. Uổng công ta tin tưởng ngươi như vậy."
"Là do các ngươi muốn nhờ vả ta. Chứ ta đâu cần các người giúp."
"Thôi thì để ta giúp các ngươi lên đường trước vậy"
Cao Hiển rút kiếm cứa cổ thái hậu. Thái hậu chết ngay tại chỗ. Diệp Thái An
ngăn cản nhưng vì Quân lính khá đông vẫn bị giết không cản kịp.
Đây là ác giả ác báo. Làm điều ác tất sẽ có quả.
Cao Hiển nói với Diệp Quân Thanh:" Ngươi nên biết rằng cái chết của mẫu
thân ngươi cũng do một tay hoàng hậu. Bà ta giúp ta giết mẹ ngươi đó. Bà ta đố kị với mẹ ngươi.
Hôm nay tiện thể ta tiễn các ngươi cùng đi một lượt."
"Ông tự tin đến vậy sao"
Ngươi nói vậy là ý gì. Ngươi tưởng quân lính của ta chỉ có chừng này thôi sao."
"Vậy ông thử gọi xem có còn ai hay không."
"Ngươi cứ đợi đó" Ông ta gọi người nhưng mãi không thấy người đâu.
Một thuộc hạ hớt hãi chạy vào báo:" Đại nhân, người của chúng ta bị quân của Diệp Quân Thanh tiêu diệt hết rồi."
Cao Hiển sững người vội vàng nói với Cao Uyển Như:" Con mau đưa đứa bé rời đi đi. Theo mật đạo lui về sau sẽ có đường ra ngoài. Tình hình bây giờ đã không còn như lúc trước nữa. Con mau đi khỏi đây nhanh. Ra ngoài sẽ có người tiếp ứng cho con."
Cao Uyển Như lo lắng cho ông ta:" Còn phụ thân thì sao. Người ở lại chắc chắn Diệp Quân Thanh sẽ không tha cho người đâu."
Con mau đi đi. Ta đã không còn đường lui nữa rồi. Con phải sống con là người duy nhất của Cao gia ta. Mau đi đi."
Diệp Quân Thanh ném bức hưu thư về phía Cao Uyển Như:" Đây là hưu thư ta đã viết từ lâu rồi. Từ bây giờ cô không còn là thê tử của ta nữa. Cha cô phạm tội ác, cả cô cũng vậy. Các người đều là tội không thể tha.
Người đâu mau bắt hết bọn họ cho ta."
Cao Hiển đẩy Cao Uyển Như đi vào mật đạo hét lên:" Mau đi đi. Còn không đi là không kịp nữa đâu."
Ông ta vừa nói vừa cản binh lính tấn công đến. Cao Uyển Như nước mắt lưng tròng nhìn về phía ông ta hét lên:"phụ thân"
Cao Hiển vừa cản mấy tên lính vừa nói:"Đi mau.
Cao Uyển Như nhìn sang Diệp Quân Thanh với đôi mắt hận thù. Rồi quay người rời đi.
Quân của Diệp Quân Thanh nhanh chóng khống chế được quân của Cao Hiển.
Cao Hiển biết mình đã bại cười lớn nói:" Cả đời ta anh dũng. Giúp đỡ cha ngươi. Cuối cùng vẫn bại trong tay các ngươi."
Nói xong ông ta cầm kiếm tấn công Diệp Quân Thanh. Lâm Xuyên thấy vậy định cản. Diệp Quân Thanh phất tay. Hắn tránh kiếm của ông ta. Hai người giao đấu kịch liệt. Cuối cùng Diệp Quân Thanh đi một kiếm dứt khoát cứa cổ ông ta. Cao Hiển ngã xuống.
Hắn ra lệnh cho binh sĩ:" Mau đuổi theo truy bắt bằng được Cao Uyển Như đem về đây."
Binh sĩ cáo lui đuổi theo hướng mật đạo truy tìm Cao Uyển Như.
Cuối cùng thì hắn cũng đã trả thù được cho gia tộc cho mẫu thân hắn và cả cho mẫu thân Mạn Ngọc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]