Sáng hôm sau Diệp Quân Thanh tỉnh dậy thấy vết thương ở ngực đau nhói hắn khẽ nhăn mày một cái. Hắn cảm nhận trong lòng ngực mình đang có cái gì đó cọ cọ vào. Hắn nhìn thấy một bé gái kém hắn hai ba tuổi gì đó đang cuộn tròn trong ngực mình. Cái đầu đang cọ vào ngực và cằm hắn. Cô bé đó đang ôm hắn, hắn cũng đang ôm chặt cô bé đó. Thấy vậy hắn giơ cách tay định đầy Mạn Ngọc ra nhưng vì nhúc nhích vết thương ở ngực lại trở đau. Hắn ôm ngực khẽ rên một tiếng. Diệp Quân Thanh nhúc nhích làm Mạn Ngọc tỉnh lại thấy hắn đã tỉnh nàng vui mừng hỏi:" Huynh tỉnh rồi..." Mạn Ngọc chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Quân Thanh bóp cổ nàng. Nàng nghẹt thở vừa cố gắng hít thở vừa nói đứt quãng:" Huynh... làm gì... vậy...mau buông..ra." Mạn Ngọc vừa nói vừa dùng tay đập tay hắn để hắn buông nàng ra.
Diệp Quân Thanh không buông còn tăng lực xiết ở cánh tay tuy nhiên do bị thương nên lực tay cũng giảm không ít. Hắn vừa xiết vừa hỏi:" Ngươi là ai tại sao lại ở đây"
Mạn Ngọc cảm thấy khó thở hơn vẫn không ngừng đập tay hắn nói:" ngươi ...thả tay ra. Ta là người... đã cứu ngươi đó."
Diệp Quân Thanh thấy vết thương trên ngực hình như đã được băng bó các vết thương khác cũng đã được đắp thuốc nên vô thức buông lỏng tay một chút. Nhưng do dùng lực tay qua nhiều vết thương ở ngực đau nhói và bắt đầu chảy máu. Lúc này hắn mới vô thức buông Mạn Ngọc ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-may-trong-dem-toi/3648631/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.