Chương trước
Chương sau
Sáng sớm tinh mơ Mạn Ngọc ngồi trong phòng nhìn qua cửa sổ hôm nay đầu xuân tiết trời mát mát mẻ. Nhìn cây đào ngoài sân hoa đang nở rộ. Nàng đang thơ thẩn ngắm hoa thì Thanh Nhi A hoàn thân cận của nàng chạy vào nói: "Tiểu thư phu nhân gọi tiểu thư qua phòng có chuyện muốn nói"

Mạn Ngọc quay lại hỏi:"Em có biết mẫu thân gọi ta qua là vì chuyện gì không".

" Dạ tiểu thư Thanh Nhi không biết. Chỉ nghe Hà ma ma qua nói kêu tiểu thư qua phu nhân cần gặp".

"Được rồi Thanh Nhi đi cùng ta qua chỗ mẫu thân".

Nói rồi Mạn Ngọc đứng dậy đi nàng vừa đi vừa nghĩ không biết hom nay vì sao mẫu thân lại cho gọi nàng. Bình thường là Mạn Ngọc tự đi tìm mẫu thân thỉnh an và trò chuyện hoặc mẫu thân hay đến tìm nàng. Nay vì sao mới sớm đã cho người gọi nàng trò chuyện chắc hẳn là có việc quan trọng gì mẫu thân mới cho gọi sớm . Vừa đến nơi nàng liền cất tiếng gọi:" Mẫu thân" vừa hành lễ. Rồi đi đến chỗ mẫu thân nàng đang ngồi. Nàng ngồi xuống cạnh mẫu thân liền hỏi :" Mẫu thân người cho gọi con có chuyện gì vậy ạ?".

Hạ phu nhân nhìn đứa con gái bà vừa mới gọi đến đã lo gấp gáp hỏi mà phì cười:" Không có việc gì ta không được gọi con sao".

Thấy mẫu thân đùa như vậy tâm tình Mạn Ngọc cũng nhẹ đi ít nhiều. Nãy giờ đi kì thật trong lòng nàng có chút lo lắng. Giờ thấy mẫu thân như vậy nàng cũng đỡ lo hơn.

"Tại thấy còn sớm mà mẫu thân đã cho gọi nên con có chút lo thôi ạ".

"Đúng thật gọi con tới là cũng có chuyện muốn nói với con. Ngày mai trong cung có yến tiệc du xuân. Con hãy chuẩn bị cùng phụ thân con vào cung một chuyến."

Mạn Ngọc ngạc nhiên hỏi:" Không phải từ trước tới nay những người xuất thân danh môn quyền quý mới được vào hay sao ạ. phụ thân chỉ làm quan thất phẩm nên không cần phải đi dự những yến tiệc đâu ạ. Với lại dù có đi ở bên ngoài thì cũng không cần nữ nhi đi theo mà"

Hạ phu nhân nhìn khẽ thở dài bà biết đứa con này của bà tính tình trầm lặng không thích tranh giành đấu đá ghen ghét lẫn nhau cho nên ít khi con bà đi dự các yến tiệc của các nhà quyền quý. Chứ đừng nói gì đến vào hoàng cung. Bà thầm đánh giá biểu hiện của Mạn Ngọc rồi nói:" Đây là lệnh hoàng thượng và hoàng hậu đưa ra. Cho các quan từ những quan có thể diện thánh trong triều đều đem theo phu nhân cùng nhi tử và nữ nhi vào cung lần này. Mặc dù nói là du xuân nhưng thực tế là để xem trước các tiểu thư nhà quyền quý trong kinh thành xem ai phù hợp để tới thọ yến của thái hoàng thái hậu chọn phi cho các hoàng tử của mình."

Mạn Ngọc mặt mày không vui cúi đầu hỏi mẫu thân :" Nếu như mẫu thân nói vậy chẳng phải Ngoài yến tiệc du xuân này thì tới thọ yến của thái hoàng thái hậu cũng sẽ phải đi nữa sao ạ. Mẫu thân con không đi có được không ạ?"

Hạ phu nhân:" Con hãy đi cùng phụ thân con đi. Đây là lệnh chúng ta không thể không đi được. Nếu con không đi họ sẽ cho rằng nhà chúng ta không xem hoàng thượng ra gì. Cha con sẽ đắc tội với hoàng thượng và hoàng hậu. Bọn họ sẽ không để yên cho cha con đâu."



Hạ phu nhân thấy Mạn Ngọc không vui bà cũng không dành lòng bất nó phải đi. Nhưng đây là lệnh bà không muốn cả gia đình đắc tội với hoàng thượng được:" Ta biết con xưa giờ đều không muốn đi những yến tiệc như vậy. Nhưng theo ta thấy con cũng nên đi thử một lần. Dù gì con cũng đã mười tám tuổi rồi mặc dù lúc trước tổ phụ con cùng người kia dịnh ra hôn ước cho con. Nhưng dù sao đến bây giờ họ vẫn chưa hề tìm đến chúng ta. Nếu thật sự họ đã quen hay không cần mối hôn sự này nữa thì ít ra trong tiệc du xuân lần này sẽ có rất nhiều nam tử cũng vào cung. Con cũng thử để ý xem có ai vừa ý con không. Nếu đợi sau thọ yến mà mối hôn sự đã định với nhà kia không thay đổi gì thì nếu con vừa ý ai ta sẽ đánh tiếng với họ rồi định mối hôn sự mới cho con."

Nghe thấy mẫu thân nói vậy Mạn Ngọc rơi vào trầm tư một lúc sau mới nói với Hạ phu nhân:" Được con nghe lời người. Ngay mai con sẽ đi cùng phụ thân." Mạn Ngọc đồng ý với Hạ phu nhân xong liền xin phép về phòng. Về đến nơi nàng liền rơi vào trầm tư suy nghĩ. Nàng thực không muốn đi dự yến tiệc chút nào. Trong khi lại còn là việc tuyển chọn phi cho các hoàng tử. Nàng thực sự không muốn đến những nơi như hoàng cung. Nơi đó đủ loại tranh giành đấu đá thủ đoạn tàn độc. Nàng trước giờ chỉ muốn bình lặng mà yên ổn như vậy thôi càng không muốn người khác chú ý đến nàng. Cho nên bắt buộc ngày mai và ngày thọ yến nàng cần phải ít gây ra sự chú ý nhất có thể.

Hôm sau Mạn Ngọc dậy sớm cùng phụ thân vào cung trên đường đi phụ thân dặn dò nang vào cung phải cận trọng từ hành động đến lời ăn tiếng nói tránh để xảy ra chuyện không hay. Nàng vâng dạ đáp lời phụ thân. Nàng cũng đã suy nghĩ thầm tự nhắc nhở bản thân từ trước rằng cố gắng giảm đi sự có mặt của bản thân để không ai chú ý đến là cách tốt nhất. Cho nên trong suốt buổi yến tiệc nàng ẩn nhẫn cúi đầu chẳng để ý ai nép vào một góc ít ai để ý. Đến giữa buổi tiệc hoàng hậu để mấy vị công tử tiểu thư có thể đi thưởng hoa ở ngự hoa viên ngắn hoa thưởng cảnh. Cũng là nhân tiện cho các tiểu thư công tử có dịp làm quen nhau. Trong những buổi tiệc như thế này cũng sẽ có vài công tử tiểu thư sẽ tìm được lương duyên của mình. Nhìn những công tử tiểu thư con nhà thế gia đó rồi lại nghĩ tới lời mẫu thân từng nói trước đó với nàng. Mạn Ngọc âm thầm thở dài nàng chưa nghĩ đến lúc này. Hiện tại nàng vẫn muốn ở lại phụng dưỡng tổ mẫu cùng thân phụ mẫu thêm một thời gian. Nàng vẫn chưa vội muốn lấy chồng. Thấy ở đây ổn ào lại đông người nàng định đi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một lát. Lúc đi ngang hành lang của đình viện bất chợt nàng bắt gặp hai người đang đứng ở phía đình viện. Nàng khẽ đưa mắt nhìn vị nam tử mặc bạch y kia khuôn mặt tuấn tú góc cạnh trên người toả ra một khí chất lạnh lùng khó gần. Bất chợt đôi mắt của nam tử kia cũng ngước lên nhìn thẳng về phía nàng. Lúc này Mạn Ngọc đối diện với đôi mắt hắn. Một đôi mắt đẹp nhưng mang ý vị thâm sâu khó dò. Nàng thoáng ngẩn người một lát rồi lấy lại tinh thần bước đi tiếp không nhìn người nam nhân kia nữa. Đi hết hành lang đình viện nàng gặp Tạ Vân Lâm là Tạ tiểu tướng quân. Hai nhà Khương Tạ có mối giao tình từ lâu nên Mạn Ngọc và Tạ tiểu tướng quân cùng với Tạ tiểu thư rất thân thiết như người nhà.

Tạ Vân Lâm vừa nhìn thấy Mạn Ngọc liền đi qua ngạc nhiên hỏi:" Mạn Ngọc sao muội lại ở đây?

Mạn Ngọc cũng cười tươi đáp lại:" Nay muội cùng cha vào cung dự yến tiệc. Còn huynh sao lại ở đây huynh vào kinh thành khi nào vậy?"

"Ta vào kinh vì gần đến thọ yến của thái hoàng thái hậu ta thay mặt phụ thân vào cung chúc thọ thái hậu. Mặt khác tình hình biên cương cũng bình yên nên ta vào cung phục mệnh với lại ta mới vài kinh được hai ngày chưa kịp sang chào hỏi tổ mẫu cùng Khương bá bá và Khương bá mẫu." Mạn Ngọc thấy vậy liền nói:" Không sao khi nào huynh xong việc roi đi cũng được không sao." Hai người trò chuyện một lát bất chợt nàng cảm thấy có người đag nhìn mình. Nàng nghiêng người nhìn qua bên này bất chợt nàng thấy đôi mắt lạnh lùng của nam tử lúc nãy mà nàng nhìn thấy. Hắn liếc mắt nhìn nàng cùng Tạ Vân Lâm một cái rồi đi lướt qua chỗ nàng cùng Tạ Vân Lâm đang đứng đi thẳng. Nàng cũng lướt qua ánh mắt đó rồi quay người hỏi Tạ Vân Lâm:" Vân Lâm huynh có biết người vừa rồi là ai không?"

Tạ Vân Lâm nhìn theo bóng dáng hai người kia vừa hỏi lại Mạn Ngọc:" Muội không biết hắn sao? Hắn là nhị hoàng tử Diệp Quân Thanh"

Mạn Ngọc thoáng sững sờ quay đầu nhìn bóng dáng đag dần khuất kia rồi quay lại nhìn Tạ Vân Lâm thấy trong mắt hắn có chút ngưỡng mộ đối với nam tử kia liền hỏi:" Huynh ngưỡng mộ hắn ta sao?"

Tạ Vân Lâm quay lại nhìn Mạn Ngọc đáp:" Dúng là huynh có chút ngưỡng mộ đối với hắn. Muội có biết từ khi còn nhỏ vị nhị hoàng tử này đã đến biên cương phía Bắc rèn luyện trong quân doanh. Hắn có tài dùng binh. võ nghệ cao cường. Dẹp yên biên giới phía Bắc. Năm mười lăm tuổi hắn đã trải qua trận quyết chiến cùng với Bắc Quốc một cường địch ai nghe cũng khiếp lúc đó. Cuối cùng nhị hoàng tử cũng chiến thắng trận tử chiến đó buộc cho Vương thượng Bắc Quốc phải kí hiệp định nghị hòa giữa hai nước. Từ đó hắn trở thành đại tướng quân cùng hàng trăn trận chiến lớn nhỏ chưa từng bại trận danh tiếng của hắn chỉ nghe thôi quân địch đã khiếp sợ rồi ."

Mạn Ngọc cười hỏi Tạ Vân Lâm:" Hiện tại huynh cũng đã là võ tướng rồi còn đi ngưỡng mộ hắn làm j?"

Tạ Vân Lâm:" Kỳ thật so ra ta còn thua kém nhị hoàng tử rất nhiều."

Mạn Ngọc nghe vậy cũng không hỏi gì thêm nữa chỉ kêu Tạ Vân Lâm quay về bữa tiệc. Dù gì cũng gần hết buổi yến tiệc rồi nên nàng quay lại bữa tiệc vs phụ thân để trở về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.