“Cậu thay tớ đi xem mắt đi.” Vừa sáng sớm Tôn Mạnh Nhiên đã nói với tôi câu này.
“Tào lao.” Tôi đáp.
“Không, tớ nói thật. Cậu giúp tớ đi.”
“Không.” Tôi dọn sách vở ở bàn phòng khách.
“Diệp Ninh, Diệp Ninh.” Tôn Mạnh Nhiên đu theo tôi.
“Nếu cậu đi xem mắt thay tớ thì tớ sẽ nguyện dọn nhà cho cậu 1 tháng.”
“Đừbg có mua chuộc tớ.”
“Cậu nỡ lòng nào thấy một cô gái dễ thương như tớ ở đầu đường xó chợ.”
Tôi quay ngoắc qua, hỏi.
“Nhà tớ là đầu đường xó chợ á?”
“Tớ không có ý đó mà.” Tôn Mạnh Nhiên tỏ ra ủy khuất.
Tôn Mạnh Nhiên đu bám tôi đến tận trường học.
“Diệp Ninh, giúp tớ.”
“Không.” Tôi dứt khoát từ chối, đi vào kí túc xá.
Tối hôm đó, tôi vừa tắm xong thì Hạ Liên Y nói.
“Điện thoại cậu nãy giờ nhận nhiều tin nhắn lắm á.”
Tôi đi đến cầm, vừa điện thoại lên thì nó ting một cái.
“Ai vậy?” Hạ Liên Y hỏi tôi.
“Bạn tớ.”
Tôi kéo ghế ngồi xuống bàn nhắn một dòng tin nhắn ngắn gọn.
*Nhắn nữa tớ chặn cậu đấy.
Tôn Mạnh Nhiên xem tin nhắn xong không nhắn nữa mà trực tiếp gọi cho tôi.
“Diệp Ninhhh.” Cô ấy hét toáng lên trong điện thoại.
“Điếc tai quá.”
“Mẹ tớ cho người đến bắt tớ về. Cứu tớ huhuhu..”
“Thì cậu về đi.” Tôi vừa lau tóc vừa nói.
“Tớ không muốn.”
“Thế giờ làm sao?” Tôi chán nản hỏi.
“Năm sau cậu chuyển ra ngoài để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-may-ngang-qua-bau-troi/2693327/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.