Sáng hôm thứ 2, tôi tiễn Lục Thực Anh ở sân bay. Trước lúc lên máy bay, anh ấy hỏi tôi.
“Anh ôm em một cái được không?” Tôi gật đầu.
Chúng tôi ôm nhau, tôi vỗ vai anh ấy.
Chúc anh thành công. Đó là câu nói cuối cùng tôi nói với anh ấy.
Dạo này tôi cũng bận việc học cho kỳ thi cuối. Chẳng gặp lại Từ Ngôn kể từ ngày diễn thuyết.
Có lẽ cậu ấy cũng bận.
Tôi ở thư viện từ sáng đến tối, cuối tuần sẽ đi cafe ở ngã tư gần trung tâm thương mại.
“Hạ Liên Y, cậu lại đi làm à?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy.”
“Đừng có quên học đấy.”
“Tớ biết rồi.” Hạ Liên Y chạy vội đi.
Hôm nay tôi lại đến thư viện, vẫn tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ và học bài.
“Diệp Ninh.”
“Từ Ngôn.” Tôi ngước lên nhìn cậu ấy.
“Chỗ này có ai ngồi chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy tớ ngồi nhé.”
Tôi cười rồi kéo sách về phía mình một chút để chừa chỗ trống cho cậu ấy. Thế là chúng tôi học cùng nhau.
Không hẹn mà gặp, thật trùng hợp.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, không ai nói gì. Ai cũng có việc cần tập trung vào.
Đến tận trưa, tôi vẫn đọc sách thiết kế. Lúc này Từ Ngôn đã đi đâu mất. Tôi nhìn sang phía chỗ cậu ấy, sách vở kinh tế bày đầy trên bàn.
Tôi liền nổi nghịch, ngó xem rồi cầm bút lên viết vào góc sách tên mình.
“Diệp Ninh, bữa trưa.” Cậu ấy đặt đồ ăn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-may-ngang-qua-bau-troi/2692946/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.