Chương trước
Chương sau
Bạch Linh Lung lập tức nhíu mày, nói:

Con gái? Nó với cậu một nửa huyết thống cũng không có. Ở đâu mà con gái chứ?Chỉ cần con bé gọi Du Du là mẹ, thì cha của nó chính là tôi! Cô đừng hòng làm hại con gái tôi!Có vẻ như lúc này Đồng Thuật Khiêm cảm thấy Bạch Linh Lung thật sự sắp phát điên rồi, nếu như cô ta thật sự xả súng thì cho dù có là Trương Chân Hàn thì cô ta cũng sẽ bắn.

Thay vì nằm chờ chết thì Đồng Thuật Khiêm liền bước đến, giằng co cây súng với cô ta, còn Trương Chân Hàn thì nhanh chân chạy đến chỗ của Lý Huệ Du.

Em không sao chứ?Em không sao... Chúng ta chạy thôi!Ngay lúc này thì Lý Huệ Du cũng nhanh chóng kéo theo Trương Chân Hàn rời đi, nơi cô định chạy vào là ngọn núi ở đây, nhưng một tiếng súng rất lớn đã khiến cho cô khựng lại, xoay người lại nhìn thì đã thấy Đồng Thuật Khiêm bị bắn vào bụng, thậm chí Bạch Linh Lung còn nhíu mày nói:

- Thằng ngu! Nếu không phải tao giúp mày thì mày có cửa quen biết với Vưu Mỹ à! Bây giờ lại còn ở đây đạo đức giả cái gì chứ? Đúng là đồ phản bội, đồ chó chết!

Nói xong Bạch Linh Lung còn lạnh lùng bắn thêm một viên đạn vào chân của Đồng Thuật Khiêm, rồi từ từ bước đến chỗ của cô.

Khi này Trương Chân Hàn đã đưa Tiểu Tinh cho Lý Huệ Du, còn anh thì che chắn cho hai mẹ con cô.

Bạch Linh Lung càng nhìn càng thấy không vui, cô ta bước từng bước đi đến, lại nói:

Trương Chân Hàn, tôi và cậu quen biết nhau nhiều năm như vậy... Sao cậu vẫn không chọn tôi?Vì tôi không thích cô!Haha... Hay cho câu không thích tôi... Vậy tại sao những lần tôi bật đèn xanh với cậu... Cậu đều hưởng ứng?Cô bị ảo tưởng à? Tôi chưa từng hưởng ứng với cô! Dù một chút... Cũng không!Bạch Linh Lung liền đen mặt, có vẻ như cô ta đã không còn chút hi vọng gì vào tình yêu này nữa. Mà hễ là thứ cô ta không có... Thì cũng đừng hòng ai có!

Cô ta đưa súng lên, nhắm thẳng vào ngực trái của Trương Chân Hàn, nói:

Bây giờ cậu có thế tránh ra được rồi.Tôi không tránh! Cho dù có chết thì tôi vẫn phải bảo vệ Tiểu Du!

- Trương Chân Hàn... Cậu khiến tôi quá thất vọng rồi!

Nói xong, Bạch Linh Lung cũng không có chút nhân nhượng mà muốn bóp còi, tuy nhiên lúc này Lý Huệ Du lại nói:

- Đừng bắn! Bạch Linh Lung, chỉ cần cô đừng bắn... Tôi... Tôi sẽ rời khỏi nơi này... Cả đời cũng không tìm Trương Chân Hàn nữa... Được không?



Trương Chân Hàn nghe xong cũng xoay lại nhìn cô, anh vốn dĩ đang định nói gì đó, nhưng Lý Huệ Du đã chặn miệng anh lại, còn lắc đầu ra hiệu bảo anh đừng nói gì.

Thật ra cô không có ý sẽ nhường anh cho Bạch Linh Lung, mà cô đang muốn kéo dài thời gian để cảnh sát đến đây, vừa rồi cô gọi điện cho cảnh sát địa phương thì họ cũng ở cách đây khoảng hai mươi phút đi đường, thêm năm phút leo núi nữa.

Bây giờ cô chỉ cần cầm chân của Bạch Linh Lung thêm mười phút là họ có thể đến đây rồi.

Bạch Linh Lung lúc này cũng nhìn cô, nói:

Ô, cô nói gì cơ?Tôi nói... Chỉ cần cô đồng ý để mẹ con tôi yên, tôi sẽ không ở lại Thành Đô nữa! Tôi sẽ đi, đi thật xa, để cả đời của cô cũng không nhìn thấy mẹ con tôi.Điều kiện của cô cũng hấp dẫn đó. Nhưng mà... Theo tôi thì chỉ có người chết mới không xuất hiện nữa, cô có nghĩ vậy không?Bạch Linh Lung... Tôi thề... Tôi nhất định sẽ không làm phiền cô nữa, tôi chỉ muốn sống một sống yên ổn mà thôi!Có vẻ như Bạch Linh Lung đã mất hết kiên nhẫn với cô rồi, cô ta vẫn đưa súng lên và muốn bắn cô, đương nhiên là Lý Huệ Du cũng đã nhìn thấy cảnh sát rồi.

Còn chưa đợi Lý Huệ Du thở phào nhẹ nhõm thì một tiếng súng vang lên khiến cho giật mình, nhưng cô không đau... Thậm chí là cô còn cảm nhận được một hơi ấm đang ôm trọn lấy mình.

Đưa mắt lên nhìn, thì ra là Trương Chân Hàn đang ôm cô... Anh đã... Chắn đạn cho cô?

Trương Chân Hàn... Anh...Tiểu Du, anh yêu em.Bạch Linh Lung tự tay bắn người mình yêu cũng sốc không nói nên lời, cô ta cũng run rẩy làm rơi súng xuống, khi này cảnh sát cũng đến và bắt lấy cô ta, nhưng Bạch Linh Lung lại vùng vẫy, cô ta muốn đến xem tình hình của

Trương Chân Hàn.

Còn anh thì từ từ gục xuống đất, Lý Huệ Du sợ đến mức khóc nức nở.

- Anh bị điên sao? Sao anh lại...

Tiểu Du.. Gả cho anh nha?Giờ phút này còn gả cưới gì nữa chứ, em gọi cấp cứu... Đúng rồi... Em phải gọi cấp cứu!Tiểu Du.. Gả cho anh!Gả gả gả, anh đừng nói nữa, để em gọi...Lý Huệ Du còn chưa nói hết câu thì Trương Chân Hàn đã vui sướng đứng dậy, thậm chí anh còn hôn cô một cái, nói:

- Em đồng ý rồi đó nha! Ở đây có Phật Tổ làm chứng, em đừng hòng chối!

Lý Huệ Du: "..." Cái quái gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.