Chờ Tiểu Đào bình tĩnh tỉnh lại, thì thấy tiểu thư nhà mình cùng thiếu niên xa lạ kia một bên trái, một bên phải, giống như đồng nam đồng nữ, haingười trơ mắt nhìn nàng.
Tiểu Thất thấy nàng ta tỉnh, yên lòng, đỡ Tiểu Đào lên, giải thích một phen.
Người thành cẩu, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Đào hồ nghi caothấp quan sát “Đại Bạch”, thấy hắn vô hại cười, giống như một tiểu thiên chân.
Nàng ta run rẩy ngón tay: “Ngươi thật sự là Đại Bạch?”
“Gâu!” Thiếu niên lắc lư cái mông.
Tiểu Đào che mặt.
Tiểu Thất cảm thấy, nàng dường như trông thấy sau lưng thiếu niên có một cái đuôi ẩn hình lắc tới lắc lui... Xinh đẹp thì có xinh đẹp, chỉ là, hìnhtượng này thật sự là... Thật sự là có chút quỷ dị. Tiểu Thất giữ chặtĐại Bạch, ý vị sâu xa nói: “Ta biết không có cái đuôi, ngươi không cócách vẫy. Nhưng mà, ngươi không thể tùy tiện lắc lư cái mông như vậy,thật sự là quá khó nhìn. Nên biết, ngươi bây giờ là biến thành hìnhngười a. Đã không phải là bộ dáng trước kia, hiểu chưa?”
Đại Bạch cúi đầu “Gâu” một tiếng, nhu thuận ghé vào bên cạnh nàng, cười tủm tỉm ngửa đầu nhìn nàng.
Tiểu Thất sờ sờ đầu của hắn, “Đại Bạch” khoái hoạt nhe răng, thật sự là cười vui vẻ, thấy Tiểu Đào vẫn còn bán tín bán nghi. Tiểu Thất hỏi: “TiểuĐào tỷ buổi tối đi nhà xí mấy lần? Đi mấy lần, thì kêu mấy tiếng.”
“Gâu gâu gâu ẳng”, Đại Bạch dương dương đắc ý, hắn híp mắt nhìn Tiểu Đào, bộ dáng kia phảng phất như muốn nói “Xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-ang-phu-quan-la-trung-khuyen/51173/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.