Ánh nắng sáng sớm long lanh rực rỡ, Tiểu Thất đi đến vườn hoa hái hoa màphụ thân thích, đợi đến khi Lâm thị vào cửa, Tiểu Thất đã cắm xong hoa,thấy Lâm thị nhìn nàng, Tiểu Thất hoạt bát cười: “Mẫu thân, con sớmchứ?”
Lâm thị gật đầu, bà cảm khái nói: “Xem ra đến An Hoa Tự, cũng không uổng công.”
Tiểu Thất kiêu ngạo giương đầu, nói: “Đương nhiên a! Con đương nhiên là phải có chút thay đổi, nếu không thì trễ nãi một tháng này một cách vô íchsao?”
Lâm thị nhịn không được bật cười, bà tiến lên sửa sang lại đệm chăn cho Trịnh Tam Lang, nói: “Con đi mở cửa sổ ra đi.”
Tiểu Thất đi mở cửa sổ. Lâm thị nói: “Ta đi phòng bếp nhỏ xem xem thuốc củacha con thế nào. Con ngồi với ông ấy một lát, lâu như vậy cũng khônggặp, cha con đại khái cũng nhớ con, con cùng ông ấy trò chuyện.”
Hồi lâu không thấy, cha nàng tựa hồ mập một chút, không gầy như lúc nàngđi, bây giờ nhìn lại, Tiết thần y quả nhiên vẫn còn có chút năng lực.
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, ngồi ở bên giường, “A cha, cha mau tốt đi.”
Trịnh Tam lão gia lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như trước kia, Tiểu Thất hômqua nghe nói phụ thân có chút ít khởi sắc, nhưng đến tột cùng ra sao,nàng cũng không biết, “A cha, mẫu thân nói cha khá hơn nhiều. Cha nếu đã khá hơn nhiều, thì đừng để cho chúng ta lo lắng được hay không? Chatỉnh lại sẽ tốt hơn? Cha tỉnh lại, con sẽ không lo lắng. Cha biết không? Tiểu Thất rất ngốc, rất nhiều chuyện chờ phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-ang-phu-quan-la-trung-khuyen/1847874/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.