Chương trước
Chương sau
Mặc dù Tiểu Thất xa cách một tháng mới về, nhưng cũng không có người đợi nàng, thậm chí, mẹ nàng Tam phu nhân cũng không ở đây, Tiểu Thất xuống xe ngựa cũng không quay lại phòng, trực tiếp đi đến tiểu viện của tam phòng. Nàng đương nhiên muốn đi thăm cha nàng trước, quả nhiên là, mẹ nàng đang ở đây, Tiểu Thất chạy đến thật nhanh, ôm cổ tam phu nhân, "Mẫu thân, ngài cũng không tới cửa đón ta." Ủy ủy khuất khuất lầm bầm.
Lâm thị cười nói: "Ta không ra cửa đón ngươi, ngươi không phải cũng đã chạy tới sao?"
Tiểu Thất vò đầu, trả lời: "Dạ!" Có điều lại nghĩ lại, bĩu môi, "Mẫu thân thật xấu, sao giống được a!"
Lâm thị nở nụ cười, nữ nhi nhà mình đơn thuần như vậy, bà cũng cảm thấy buồn cười.
"Ta nếu như không ở trong phòng cha ngươi, ngươi làm sao có thể đến thẳng đây!" Lâm thị mỉm cười.
Tiểu Thất khó hiểu, nhìn dáng vẻ đơn thuần của nàng, Lâm thị bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhìn cha ngươi xong, đi thỉnh an tổ mẫu ngươi đi."
Tiểu Thất lúc này mới sáng tỏ, nàng vỗ đầu: "Đúng nha, nếu như ngài ở cửa chờ ta, ta nhất định không thể tới thăm a cha trước."
Lâm thị thấy nàng rốt cuộc hiểu rõ, vuốt vuốt đầu của nàng: "Ngươi một tháng này qua như thế nào? Chắc là oán thầm mẫu thân đi? Một tháng cũng không có đi thăm ngươi."
Tiểu Thất liền vội vàng lắc đầu: "Không có a, sao có chứ, mẫu thân còn phải chiếu cố phụ thân mà!"
Tiểu Thất ngồi bên giường, giữ chặt tay Trịnh Tam Lang, "Cha, Tiểu Thất đã về rồi, Tiểu Thất có ở An Hoa Tự cầu phúc cho ngài, ngài nhất định sẽ tốt lên."
Lâm thị mỉm cười, "Ngoan!"
Tiểu Thất ngửa đầu, "Mẫu thân, ta cảm thấy phụ thân những ngày này béo lên vài phần! Tiết thần y nói như thế nào a! Có phải có chuyển biến tốt không?"
Tiết thần y này danh đương thiên hạ, Tiểu Thất kiên định cho rằng, ông ta nhất định có thể trị tốt cho cha của mình. Lâm thị thấy ánh mắt chờ đợi của nàng, gật đầu xác nhận.
Tiểu Thất kích động, lập tức đứng dậy: "Cha ta thật sự có chuyển biến tốt sao? Thật tốt quá, vậy cha khi nào thì có thể tỉnh lại a!"
Lâm thị kéo váy nàng, mở miệng nói: "Chỉ là có chút chuyển biến tốt đẹp, khi nào thì có thể tỉnh, làm sao mà biết được! Có điều ta nghĩ, đã có chuyển biến tốt đẹp, một chút như vậy, thì sẽ tốt lên. Ngươi nói đúng không?"
Tiểu Thất nhíu mày, lập tức nhu thuận gật đầu.

Lâm thị vỗ nàng một cái, dặn dò: "Được rồi, ngươi lát nữa tới nói chuyện với cha ngươi, hãy đi thỉnh an tổ mẫu ngươi trước, cũng trở về phòng rửa mặt một phen, phong trần mệt mỏi thế này, trên người cũng không ít tro bụi, chớ để dính đến trên người cha ngươi."
Tiểu Thất áy náy, "Đều là ta không tốt, ta mới vừa rồi còn nắm tay a cha!" Nàng giơ ngón tay.
Lâm thị: "Không sao, chỉ một chút không hề gì. Lại nói, cha ngươi nếu như có tri giác, cũng là hy vọng nữ nhi bảo bối của ông mau chóng đến nhìn ông a? Được rồi, chúng ta đến chỗ tổ mẫu ngươi đi, nếu không, tổ mẫu ngươi mất hứng. Đi, mẫu thân hiện tại cùng ngươi cùng đi."
Tiểu Thất ừ một tiếng, cùng Lâm thị ra cửa, nàng vừa đi vừa nói lảm nhảm: "Trước đó vài ngày, Lục tỷ tỷ đi An Hoa Tự. Ta xem a, nàng đại khái là vì khoe khoang chuyện mình đính hôn, thật sự là không biết có cái gì có thể khoe khoang, ghê tởm."
"Chớ bàn chuyện thị phi của người khác. Có mấy lời, ở trong phòng nói thì được, ở bên ngoài sao có thể nói bậy." Lâm thị nhắc nhở Tiểu Thất.
Tiểu Thất le lưỡi, "Biết rồi!"
Hai người tới nhà chính, nghe trong phòng phát ra từng đợt tiếng cười, Tiểu Thất âm thầm khiêu mi, quả nhiên, Tĩnh Xu ở chỗ này.
Chu bà tử mời mẹ con tam phòng vào, Tiểu Thất liếc một cái, lập tức thỉnh an.
Trịnh lão phu nhân chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: "Đứng dậy đi."
Tiểu Thất ngoan ngoãn đứng dậy, đứng bên cạnh Lâm thị.
Trịnh lão phu nhân cao thấp quan sát Tiểu Thất, quan sát đủ rồi, nói: "Ngược lại không có thay đổi gì, chỉ tựa hồ rám đen chút ít." Ngừng một chút, Trịnh lão phu nhân khẽ nhếch miệng, hỏi: "Bất kể là tá túc hay niệm kinh, đều nên ở trong phòng, ngươi như vậy, còn có thể rám đen, sẽ không phải là có cơ hội, chính là cả ngày chạy chơi chứ?"
Trong lời nói có quở trách rõ ràng.
Tiểu Thất vội vàng bẩm: "Thưa tổ mẫu, Tiểu Thất lên núi là vì cầu phúc cho phụ thân, làm sao sẽ chạy loạn khắp nơi đây, hơn nữa nơi đó là Phật môn thánh địa, các vị đại sư cũng không phải người thường. Tiểu Thất vạn không dám nơi nơi làm loạn. Nếu như thật sự làm loạn, sợ là sẽ làm mất mặt Trịnh gia. Tiểu Thất mặc dù tuổi còn bé, những đạo lý này còn hiểu."
Một phen giải thích của nàng quả nhiên làm cho sắc mặt Trịnh lão phu nhân dễ nhìn vài phần, dù là như vậy, bà vẫn hỏi: "Vậy sao lão thân nghe nói, ngươi ban ngày hay chạy chơi sau núi?"
Tiểu Thất không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, người nói lời này tất nhiên là Tĩnh Xu. Nghĩ đến chỗ này, nàng không chút do dự quỳ xuống, nước mắt lưng tròng cắn môi nói: "Tiểu Thất rời nhà, thập phần tưởng niệm cha mẹ, càng thêm nhớ đến bệnh tình của phụ thân, vốn dĩ lúc ở trong phủ mỗi sáng sớm ta sẽ ra vườn hoa hái một ít hoa phụ thân thích, mặc dù đi An Hoa Tự cầu phúc, nhưng thói quen này ta cũng không có thay đổi. Mỗi ngày cứ theo lẽ thường hái chút ít hoa để ở trong phòng, như vậy sẽ có cảm giác như còn trong phủ. Nhưng mỗi sáng sớm ta phải đi niệm kinh, đương nhiên không thể đi hái hoa, nên không câu nệ thời gian, nhân lúc rãnh rổi sẽ đến hậu sơn hái chút ít hoa dại, cơ hồ mỗi ngày đều không quên."
Trịnh lão phu nhân sắc mặt tốt lên rất nhiều, "Ngươi đứa nhỏ này, cùng lắm chỉ hỏi một chút, vì sao lại khóc."
Tiểu Thất ủy khuất: "Tiểu Thất chỉ là muốn nói đến một chuyện khác. Nghĩ đến chuyện ra hậu sơn, tất nhiên là Lục tỷ tỷ nói." Nàng liếc Tĩnh Xu một cái, không để cho Tĩnh Xu có cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Khởi bẩm tổ mẫu, chuyện như vậy ta vốn không muốn nhiều lời, chỉ là không nghĩ đến, Lục tỷ tỷ lại bị nha hoàn lừa gạt. Còn muốn bịa đặt đến nói cho tổ mẫu, nếu như ta không giải thích rõ ràng, ngày khác Lục tỷ tỷ sợ là lại nói cho những người khác, thanh danh của ta, sợ là rửa không sạch."
Tĩnh Xu tức giận: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Trịnh lão phu nhân liếc mắt nhìn Tĩnh Xu, ngăn lại nàng: "Ngươi để Tiểu Thất nói."
"Mấy ngày trước Lục tỷ tỷ đi An Hoa Tự dâng hương. Lúc ấy ta vừa tụng kinh xong thì đi ra phía sau núi hái hoa, lúc trở lại liền gặp Lục tỷ tỷ ở ngưỡng cửa viện chờ ta. Nàng nói là, ta ở trong viện giấu một người nam nhân. Mà khi đó người khí thế hung hăng cổ động Lục tỷ tỷ, là nha hoàn của nàng Thúy Đào. Thúy Đào nói nàng ta tận mắt nhìn thấy có nam nhân leo tường tiến vào sân nhỏ của ta, hơn nữa đề xuất lục soát viện. Ta tự nhiên không thể vô duyên vô cớ bị người oan uổng, lúc ấy ta đồng ý lục soát viện, nhưng ta cũng nói, nếu như lục soát không ra, ta sẽ về phủ tìm tổ mẫu làm chủ." Tiểu Thất rủ rỉ kể lại.
Trịnh lão phu nhân nhìn Tĩnh Xu hỏi: "Nàng ấy nói đúng không?"
Tĩnh Xu vội vàng giải thích: "Ta không phải là, ta..." Không đợi nói xong, bị Trịnh lão phu nhân cắt lời, "Tiểu Thất, ngươi nói tiếp."
Tiểu Thất gật đầu: "Lúc ấy đang giằng co, đúng vào lúc này, An Hoa Tự Tuệ Thiện đại sư tới đây tìm ta, Lục tỷ tỷ liền cùng đại sư vào sân nhỏ. Còn đi trước vào nhà tiến hành lục soát. Mặc dù không có lục soát ra người, nhưng Lục tỷ tỷ ngay cả câu xin lỗi cũng không có, cứ như vậy bỏ đi. Lúc ấy oan uổng ta, hiện tại chẳng lẽ còn muốn vu oan ta thêm một lần hay sao?"
Tiểu Thất rơi xuống một giọt nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.