Chương trước
Chương sau
Tiểu Thất sắc mặt biến hóa, Tĩnh Xu thấy, càng cảm giác mình bắt được bímtóc của nàng, dương dương đắc ý nói: “Thất muội muội, ngươi thế nhưng ởtrong phòng chứa chấp nam nhân, ngươi xứng đáng với Tam thúc sao! Hômnay ta nhất định tìm ra gã gian phu kia, để ngươi không thể tiếp tục umê không tỉnh.”
Tiểu Thất đứng ở ngưỡng cửa viện, phồngkhuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh như băng: “Lục tỷ tỷ nói nhăng gì đấy? Chẳng lẽ nha hoàn của ngươi nói cái gì chính là cái đó? Như vậy không khỏi cũngquá mức buồn cười. Không phân tốt xấu liền vu hãm muội muội của mình,nếu như ngươi tìm không ra người nào thì sao? Ngươi làm sao công đạo với ta? Hay là nói, ta nên hồi phủ tìm tổ mẫu chủ trì công đạo?”
Tiểu Thất lúc này cũng là sợ, trong nội tâm nàng cực kỳ thấp thỏm, nên biết, Đại Bạch vừa rồi xác thực đã trở lại, mặc dù nàng không có thấy tận mắt Đại Bạch vào nhà, nhưng nghĩ đến nha hoàn Lục tỷ tỷ nói hẳn không phảilà nói láo. Nhưng bất kể có nói láo hay không, lúc này nàng phải có khíthế. Áp đảo các nàng về mặt khí thế, mới có thể tránh để các nàng thậtsự vào nhà. Nếu như Đại Bạch còn ở trong phòng, vậy nàng dù thế nào cũng không thể nói rõ ràng.
Tiểu Thất trừng tròng mắt, một bộphẫn nộ, như vậy khiến Tĩnh Xu có chút không nắm chắc được, nàng ta cũng không tận mắt nhìn thấy, tự nhiên là có chút chần chờ, nhưng nha hoànbên cạnh lại một mực chắc chắn “Tiểu thư, ngài tin tưởng ta, thật sự cónam nhân.”
Tiểu Thất nghiêng nghiêng thân thể, cười lạnhnói: “Nếu đã Lục tỷ tỷ tin tưởng, vậy vào đi thôi. Nhưng mà nếu nhưkhông tìm được người nào, vậy cũng đừng trách ta không khách khí, tathấy kỳ quái, Lục tỷ tỷ đứng ở cửa cũng không nhìn thấy người, nha hoàncủa ngươi lại tự xưng nhìn thấy, không biết là thật sự có một người nhưthế, hay là các ngươi chứa tâm để cho ta khó xử. Nếu như ta khó chịu,các ngươi chẳng lẽ có thể được cái gì tốt? Lục tỷ tỷ, nhiều năm như vậy, ngươi nói gì, ta cũng không chấp nhất với ngươi, nhưng hiện tại khôngđược, chuyện này, cũng không thể như vậy quên đi. Hiện tại ngươi đi vàolục soát, nếu như lục soát ra, ta với ngươi hồi phủ, tùy ý tổ mẫu xửtrí. Như nếu không, Tiểu Thất nhất định muốn hồi phủ, hỏi tổ mẫu mộtchút, ai cho tỷ quyền lợi, có thể vu hãm ta như vậy.”
Nóinhư thế, Tĩnh Xu ngược lại chần chờ, nàng ta tự nhiên là tin nha hoàncủa mình, nhưng khi nhìn Tiểu Thất sắc mặt không chút thay đổi, tronglòng nàng ta dao động vài phần. Cũng không phải nói nha hoàn sẽ nhìnlầm, một khi là kế sách của Tiểu Thất thì sao! Nàng ta nếu như đi vàokhông có lục soát được người, đến lúc về sẽ không được lợi gì, ai biếtnày có phải kế sách của Tiểu Thất hay không. Hiện tại nàng ta sắp đínhhôn, không thể có sai lầm. Tiểu Thất này, nhất định là ghen tị với nàngta, nói không chừng sẽ đào hố để nàng ta nhảy. Đây là vô cùng có khảnăng.
Tiểu Thất nhường vị trí lối vào, “Lục tỷ tỷ, xin mời.”
Tiểu Thất cũng coi như là hiểu rõ Tĩnh Xu, nàng càng làm như vậy, Tĩnh Xucàng sẽ tâm tồn nghi hoặc, quả nhiên, Tĩnh Xu cũng không động, chỉ lànhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thất, tựa hồ muốn từ trong mắt của nàng nhìn ra một hai.
Tĩnh Xu rối rắm, Tiểu Thất thì thấp thỏm tronglòng, dù là như thế, vẫn như cũ hơi hơi hếch cằm, vẻ mặt khiêu khích.Nếu như thường ngày, nàng cái dạng này tất nhiên muốn cùng với Tĩnh Xunháo lên, nhưng tình hình bây giờ lại là chuyện khác. Nàng chính là muốn đánh cuộc một lần!
Nha hoàn Tĩnh Xu thấy tình cảnh giằngco, cũng biết chuyện không đơn giản như vậy, nàng ta thấy tiểu thư nhàmình rối rắm như thế, mặc dù nàng rất khẳng định chính mình trông thấymột người nam nhân đi vào, nhưng nếu thật lục soát không ra người, sợ là đừng nói Thất tiểu thư sẽ không từ bỏ ý đồ, mà ngay cả tiểu thư cũng sẽ vì nàng ta mà mất hết mặt mũi của mình, rồi sẽ không dễ dàng bỏ quanàng ta, nghĩ như vậy, nàng ta lúng túng, ngược lại không biết nên nóinhư thế nào.
“A di đà Phật.” Ngay lúc đang giằng co, HuệThiện đại sư đi tới chỗ này, thấy mấy người tựa hồ có chút không thỏađáng, bà mỉm cười: “Vốn là nghĩ tới tìm Trịnh tiểu thư cùng nhau niệmPhật, lại không biết ngài còn có khách. Bần ni cáo từ!”
Tiểu Thất vội vàng mỉm cười nói phúc: “Đại sư không cần, ta nghĩ, Lục tỷ tỷ muốn đi.”
Tuệ Thiện sư thái quan sát, “Thì ra vị này chính là Lục tiểu thư. Bần niTuệ Thiện, ngươi xưng hô ta Tuệ Thiện sư thái là được.”
Bà cũng không nói nhiều, Tĩnh Xu mặc dù kiêu căng, nhưng cũng rõ ràng nơi này không phải là tùy tiện làm loạn.
“Tiểu nữ Trịnh gia phòng lớn Tĩnh Xu. Gặp qua sư thái. Không biết được, sưthái giao hảo với Thất muội muội, trong nhà hy vọng Thất muội muội tớiđây cầu phúc cho Tam thúc phụ, ta thân là tỷ tỷ, cũng tự nhiên muốn tớixem một chút Thất muội muội qua như thế nào.” Nói đến đây, nàng cườingọt ngào: “Mặc dù là lần đầu tiên gặp sư thái, nhưng tiểu nữ lại cảmthấy cùng sư thái mới quen đã thân, không biết tiểu nữ có thể may mắncùng sư thái ngồi cùng nhau một lát hay không.”
Tĩnh Xu chớp mắt nhìn Tuệ Thiện sư thái, đây là biện pháp nảy ra tức thời. Nàng tanghĩ, chính nàng ta đi vào không thỏa đáng, nhưng nếu như là “Cùng” TuệThiện sư thái cùng vào, thì sẽ bất đồng. Cho dù Tiểu Thất muốn về nhàcáo trạng, cũng không thể nào cáo lên, đồng dạng, nếu như thật sự có nam nhân, cũng là có nhân chứng ván đã đóng thuyền.
Nàng tachưa bao giờ quan tâm danh dự Tiểu Thất có thể thương tổn hay không, này một chút cũng không trọng yếu. Nàng không vui, mình mới vui vẻ.
Tuệ Thiện sư thái không màng danh lợi mỉm cười, “Không biết Thất tiểu thư có hoan nghênh chúng ta hay không.”
Tĩnh Xu không để cho Tiểu Thất cơ hội cự tuyệt: “Thất muội muội tự nhiên là nguyện ý. Đúng không, Thất muội muội?”
Tiểu Thất thấy mấy người đều nhìn nàng, biết rõ chuyện này muốn tránh cũngkhông thể tránh, nàng chỉ ngóng trông, các nàng ở cửa lớn tiếng như vậynói hồi lâu, có thể khiến cho Đại Bạch có chút cảnh giác. Không phảinói, chó rất cảnh giác sao?
“Tiểu Thất tự nhiên là nguyện ý, xin mời.” Mấy người vào sân nhỏ, Tiểu Thất sít sao siết chặt quả đấm,rụt tay ở trong tay áo, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ.
“Hôm naykhí hậu vừa vặn, không bằng chúng ta liền ở trong viện đi.” Tuệ Thiện sư thái đi trước ngồi ở ghế đá trong viện, hai tay lần Phật châu.
Tiểu Thất nhẹ nhàng cười, “Tiểu Đào đi phòng bếp hỗ trợ, ta vào nhà pha trà cho các vị.”
“Ta cùng ngươi.” Tĩnh Xu bất chấp tất cả, dẫn đầu đẩy cửa vào nhà, dướitình huống như vậy Tiểu Thất không có biện pháp khác, chỉ có thể cắnmôi, nhanh chóng đi theo.
Phòng cũng không phức tạp, vô cùng đơn giản, Tĩnh Xu nhanh chóng vọt vào nội thất, cũng không phát hiện có người nào đó, nàng ta thấy không có người, lập tức nhìn về phía dướigiường, nhưng không phát hiện được gì, tâm Tiểu Thất vốn đã nhảy vọt lên cổ họng, lúc này, rốt cục yên lòng.
Nàng cười như khôngcười nói: “Lục tỷ tỷ tìm cái gì đây? Nha hoàn tốt của ngài, đúng là rấttốt với ngài. A đúng rồi, nam nhân đâu?”
Tĩnh Xu nhìn chằmchằm Tiểu Thất, hoảng hốt một phen, nàng ta nhìn thấy một mảnh vải màulam ở ngăn tủ, cho rằng bắt được nhược điểm của Tiểu Thất, nàng ta xôngtới thật nhanh, nhưng trong nháy mắt tủ mở ra, lại ngây người.
Trong tủ cũng không có nam nhân nào, ngược lại, chỉ là một chén uống rượunhỏ, trong chén uống rượu là mấy quả cầu. Đây là đồ chơi của Đại Bạchthường chơi, Trịnh gia không người không biết. Tĩnh Xu mặt liền biếnsắc, run rẩy: “Cầu của Đại Bạch, Đại Bạch tại sao lại ở chỗ này?”
Tiểu Thất bật cười: “Ta mang cái gì đi ra, còn phải xin phép ngươi sao?”
Tĩnh Xu trừng Tiểu Thất một cái, vội vàng ra cửa, không lâu sau thì rời đi.Đợi Tuệ Thiện sư thái cùng Tĩnh Xu rời đi, Tiểu Thất nhìn cầu, nhíu mày: “Tĩnh Xu như thế nào lại đột nhiên thay đổi sắc mặt đây?”
Chớp mắt, Tiểu Thất lúc này mới nghĩ đến một vấn đề càng thêm mấu chốt - - Đại Bạch, hắn đi nơi nào rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.