Trong chốc lát, Liễu Du Bạch không thể phân biệt được là ai đang khóc, cho đến khi nghe giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành của Lương Tư Nguyệt: “Được rồi, không có việc gì rồi.” Anh mới biết người khóc không phải là cô mà là Trì Kiều.
Molly ngồi ở hàng ghế phía trước cũng nghe thấy. Cô ấy có chút kinh ngạc xoay đầu lại thì lập tức đối mặt với ánh mắt của Liễu Du Bạch.
Molly làm trợ lý cho Liễu Du Bạch bốn năm năm, đôi khi chỉ cần một ánh mắt cũng đoán được ông chủ muốn làm cái gì.
Cô ấy chủ động lên tiếng, tất nhiên cũng có kỹ xảo đặt câu hỏi, không thể nào hỏi thẳng là “Sao lại khóc?”, hỏi như vậy sẽ khiến người ta xấu hổ, trả lời thế nào cũng không thích hợp.
Cô ấy hỏi: “Vì sao xe công ty hai cô lại đi sớm như vậy, không liên hệ được à?”
Lương Tư Nguyệt nói: “Hôm nay máy bay đến trễ, một thành viên trong nhóm bọn em phải làm việc vào tối nay nên trợ lý đã đưa cô ấy đi trước.” Cô cố gắng nói khách quan nhất có thể nhưng trong giọng điệu không tránh khỏi mang theo chút cảm xúc.
Thật ra không chỉ một lần cô và Trì Kiều cảm thấy đãi ngộ của bản thân chênh lệch với Tạ Vũ Điềm, nhưng xã hội này vẫn luôn tồn tại sự phân biệt đối xử như thế. Tạ Vũ Điềm ra mắt sớm, có nhiều người hâm mộ, tỷ suất lợi nhuận đầu tư cao hơn, công ty cũng không phải nhà từ thiện nên đương nhiên sẽ hướng tài nguyên về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/andersen-cua-toi/2734002/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.