Lương Tư Nguyệt nói với Liễu Du Bạch sự thật mà cô nghe được từ chỗ Chu Tuân, “Anh đã giúp tôi hai lần, tại sao muốn gạt tôi?”
Liễu Du Bạch kinh ngạc, chuyện gạo xưa thóc cũ này, cô còn có thể biết được, “Đều là Chu Tuân nói cho cô?”
“Trả lời tôi trước!”
Liễu Du Bạch cười: “Tôi giấu cô à? Cô đâu có hỏi tôi.”
“Anh không nói cho tôi thì làm sao tôi biết, sao hỏi anh được?”
“Đó là chuyện của cô.”
“…” Lương Tư Nguyệt không ngờ bị mấy câu nói của anh làm nghẹn họng, nhớ rõ mục đích ban đầu của cô là đối chất anh, những điều khác không quan trọng, quan trọng là muốn làm rõ, “Lúc ấy không phải anh không vừa mắt tôi sao? Tại sao lại giúp tôi?”
“Muốn giúp đỡ.”
“Anh Liễu!” Cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.
Liễu Du Bạch lười nhác giương mắt nhìn cô, cười nói: “Cô làm bất cứ chuyện gì đều có lý do hả?”
“Tự nhiên làm một chuyện có thể là tâm huyết dâng trào, nhưng làm một việc liên tục không ngừng, nhất định có động cơ. Động cơ anh vẫn luôn giúp tôi là gì?”
Phiền toái.
Trong lúc nhất thời Liễu Du Bạch nhận ra, hôm nay chỉ sợ anh không thể lừa dối bằng mấy lời này.
Anh đánh tay lái, chuyển làn nhập vào làn bên phải, giảm tốc độ xe một chút rồi mới nói: “Khi đó cô nhảy khỏi cửa sổ để tìm tôi giúp đỡ, xem như có hai phần can đảm.”
Kêu anh quan tâm liếc mắt một cái thì vẫn giúp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/andersen-cua-toi/2733967/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.