Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch cùng sánh vai đi đến dưới lầu.
Khu chung cư cũ này không có thang máy, cô không muốn Liễu Du Bạch phải leo lên một lần nữa, cảm thấy đã khá muộn rồi nên dừng bước, quay đầu nói với anh: “Đưa đến đây là được rồi, để tôi tự lên.”
Liễu Du Bạch lại làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Lương Tư Nguyệt vội vàng duỗi tay nắm lấy tay anh, anh dừng bước, cúi đầu nhìn, cô nhanh chóng buông ra, “… Không có thang máy, lên lầu, xuống lầu không tiện.”
“Tại sao khi tìm nhà lại không tìm chỗ có thang máy? Tiền lương tôi đưa trước cho cô không đủ dùng à?”
Lương Tư Nguyệt sờ sờ mũi, không cãi cọ với anh. Đâu thể tiêu xài phung phí, còn chi phí hằng ngày thì sao? Những người giàu có như anh không thể hiểu những người bình thường một khi mở cửa sẽ phải lo củi gạo mắm muối tương giấm.
Nếu đã bị chặn lại, Liễu Du Bạch không cần phải đưa cô đến cửa, dừng bước như vậy nhưng vẫn nhất thiết dặn dò vài câu, mấy ngày này ra ngoài phải đem theo trợ lý, đừng chạy loạn khắp nơi một mình.
Cô liên tục đồng ý, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Cô bảo anh quá lắm lời nên anh không thể nói tiếp. Anh dừng lại rồi nói: “Đi lên đi.”
Cô gật đầu: “Trên đường về anh nhớ chú ý an toàn, về đến nhà thì nghỉ ngơi sớm chút, chúc ngủ ngon.”
Liễu Du Bạch không hề nói gì, gật đầu rồi xoay người rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/andersen-cua-toi/2733955/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.